Cửa xe bay mở ra. Lâm Phi khống chế người nhân bản của mình đi xuốngxe quân đội, đỡ Phùng Hợp Bà Bà nhân bản xuống xong liền đặt bà lên xelăn.
Hắn khống chế cơ thể nhân bản, tiến vào trong cái lều lớn.
Khi cửa lều được mở ra, tiếng kim loại leng keng vang lên. Một đứa bétrai chừng mười tuổi, tóc ngắn, thân thể gầy gò nhưng hai mắt thoạt nhìn rất nhanh nhạy xuất hiện.
- Vì sao các người tới nhà tôi?
Đứa bé trai nói với Lâm Phi nhân bản. Phía sau nó còn có một người cơgiới cao to giống như cái thùng nước. Dưới chân nó là dây xích dichuyển, trên đầu là hai quả cầu nhỏ màu lam.
- Chúng tôi là người của quân đội, tới vì vị người cơ giới này.
Lâm Phi nói thông qua thiết bị đối thoại trong khoang điều khiển.
- Các người muốn cướp Đản Đản của tôi sao? Đản Đản của tôi không làmchuyện gì xấu cả. Cầu xin các người không nên mang hắn đi. Hắn là bànduy nhất của tôi.
Cậu bé mắt lam cầu khẩn với Lâm Phi nhân bản, cũng lộ tư thế phòng bị.
- Người cơ giới này tên là Đản Đản sao? Là cháu làm à? Trong nhà cháu còn có ai không?
Lâm Phi nhìn quanh căn phòng sơ sài, hỏi.
- Trong nhà tôi chỉ có mình tôi. Tôi là trẻ mồ côi. Đản Đản là do tôi nhặt từ bãi rác về. Hắn là của tôi.
Cậu bé mắt lam vừa nói vừa đứng trước người Đản Đản, cản ánh mắt của Lâm Phi.
- Như vậy tôi bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-toi-pham/3191805/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.