"Cất kỹ đơn thuốc này, nhớ phải đúng giờ rịt thuốc cho bọn họ, tôi đi, sau này còn gặp lại." Trương Văn Trọng nhìn Nhạc Tử Mẫn gật đầu, đi nhanh ra bên ngoài phòng bệnh. Lúc này hắn vẫn còn muốn chạy tới phòng y tế của đại học Ung Thành để đi làm, dù sao đến muộn tuy rằng cũng bị trừ tiền, nhưng đỡ hơn bị trừ cả ngày nghỉ làm. Hiện tại hắn đang rất cần tiền để mua dược liệu, để chế thuốc làm thân thể suy nhược này trở nên cường kiện hơn.
"Chờ một chút." Nhạc Tử Mẫn không để ý tới Trần Kiến còn đang sững sờ bên trong phòng bệnh, bước nhanh đuổi theo Trương Văn Trọng chạy ra ngoài phòng, nói: "Trương tiên sinh, hiện tại thời gian cũng đã sắp đến buổi trưa, không bằng anh nể mặt một chút, cho tôi mời ăn bữa cơm, xem như cảm kích hôm nay anh đã giúp cứu lại hai người bệnh bị trọng thương."
Bước chân Trương Văn Trọng khựng lại, kinh ngạc hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi?"
Nhạc Tử Mẫn giơ tay phải lên nhìn vào cổ tay, hồi đáp: "Mười hai giờ kém năm phút."
"Lần này xem ra thực sự là nghỉ làm, bị trừ năm mươi đồng tiền là chắc chắn." Vẻ mặt Trương Văn Trọng sầu não.
Nhạc Tử Mẫn nhịn không được muốn lau mồ hôi, người này vừa cự tuyệt mười vạn nguyên đầy mê hoặc của Trần Kiến, hiện tại lại vì năm mươi đồng tiền mà thương tâm. Nếu như để Trần Kiến nhìn thấy một màn này, khẳng định sẽ vô cùng phiền muộn. Bất quá hành vi như vậy cũng chính thích hợp với câu ngạn ngữ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-tien-y/179748/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.