Chương trước
Chương sau
"Trương tiên sinh chuẩn bị phần "lễ mọn" rốt cục lại là thứ gì? Vì sao lại làm bốn người Lục Hòe vốn là trưởng lão một phái kiến thức rộng rãi lại thất thố như vậy? Lẽ nào phần lễ vật này lại là hi thế trân bảo khó lường sao?" Xích Hà đạo trưởng đứng ngay một bên, trong kinh ngạc, cũng không kềm chế được lòng hiếu kỳ, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, nhìn vào trong hai cái rương trên bàn.
Rất nhanh, Xích Hà đạo trưởng đã nhìn thấy rõ trong hai cái rương đang đặt vật gì.
Trong rương do Trần Nhàn mở ra, đặt bốn viên đan dược màu lục, dược hương thấm say lòng người là từ bốn viên đan dược phát ra.
Tuy rằng chỉ có bốn viên đan dược, nhưng Xích Hà đạo trưởng rõ ràng cảm giác được linh khí dồi dào như biển từ bên trong phóng ra, thậm chí làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất như toàn bộ đan dược mình đã dùng cả đời hợp lại, cũng không có linh khí cường đại như bốn viên đan dược này.
Đan dược như vậy, phẩm cấp tuyệt đối sẽ không thấp.
Cố nén sự ước ao trong lòng, Xích Hà đạo trưởng liếm đôi môi khô khốc, dùng thanh âm run run, hiếu kỳ hỏi: "Tông chủ, đây là đan dược gì? Linh khí ẩn chứa bên trong, sợ là đạt được cấp bậc lục phẩm rồi phải không?"
Kỳ thực Xích Hà đạo trưởng định suy đoán là thất phẩm. Bởi vì cảm giác của hắn cũng giống như ngày trước khi nhìn thấy thất phẩm đan dược Cửu Phẩm Tam Liên Đan trong hội đấu giá tu chân tại Vân Thai thị, hoàn toàn giống nhau như đúc. Chỉ là suy nghĩ lại, Xích Hà đạo trưởng lại nghĩ suy đoán của mình thật sự có chút không thể tin được. Dù sao thất phẩm đan dược chỉ có thể gặp mà không thể cầu, dù cho tông phái Thiên Tự Hào tài đại khí thô, cũng rất ít lấy đan dược thất phẩm ra tặng người. Tặng vài viên lục phẩm đan dược cũng đã là vô cùng xa xỉ.
Nghe được câu hỏi của Xích Hà, hắn mỉm cười, định trả lời đã bị Lục Hòe quá kích động giành nói trước.
Lục Hòe dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Xích Hà, nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đây chỉ là lục phẩm đan dược? Hừ, ngươi thật đúng là không có ánh mắt, đan dược tinh thuần linh khí như vậy, làm sao lục phẩm có khả năng sánh bằng?"
"Nếu như ta không có nhìn lầm..." Tôn Đình Quân đối với thuật luyện đan tràn đầy nghiên cứu lúc này đã mở miệng nói: "Bốn viên đan dược này, hẳn là thất phẩm đan dược Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn." Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng như muốn có được câu trả lời minh xác. Ba người Lục Hòe cũng không hẹn mà cũng làm như hắn.
Hắn cũng không làm bốn người thất vọng, mỉm cười nói: "Tôn trưởng lão không hổ là người tinh thông thuật luyện đan, ánh mắt thật chuẩn. Không sai, bốn viên đan dược này chính là thất phẩm Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn."
Tuy rằng bốn người Lục Hòe đã sớm nhận ra phẩm cấp của bốn viên đan dược, nhưng khi nhận được câu trả lời xác định của hắn, lại vẫn không tự chủ được, lại lần nữa kích động mừng như điên.
Mà Xích Hà đạo trưởng, lại kinh ngạc há to miệng, thật lâu cũng không thể khép lại: "Thất phẩm Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn? Bốn viên đan dược màu lục nhạt này lại là Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn, tông chủ...Hắn lại lấy ra thất phẩm đan dược đem tặng người? Trời ạ...ta không phải là đang nằm mơ đi?"
Trong lòng mừng như điên, bốn người Lục Hòe cũng không quan tâm gì tới lễ nghi phong độ, vội vàng cầm lên đan dược, liên tiếp hướng hắn nói lời cảm tạ, nhanh chóng từ trong lòng lấy ra bình dược, đổ hết đan dược bên trong, lập tức cẩn thận bỏ Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn vào trong, trân trọng cẩn thận cất vào lòng, rất sợ bị người khác đoạt đi.
Lúc này Xích Hà cũng hồi phục lại tinh thần, lại đưa mắt nhìn vào cái rương bên cạnh.
Bên trong rương đặt bốn kiện pháp bảo. Từng sợi quang mang bảy màu đẹp đẽ đang phóng ra, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta nhìn không chán mắt, vui vẻ thoải mái.
Lúc này bốn người Lục Hòe đưa ánh mắt nhìn về bốn kiện pháp bảo trong rương, từ biểu tình trên mặt họ có thể thấy được, bọn họ thật mong muốn nhận được bốn kiện pháp bảo này. Nhưng cuối cùng lý trí họ cũng đã chiến thắng.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, bốn người không cam lòng chắp tay nhìn hắn nói: "Trương tiên sinh, anh biếu tặng thất phẩm đan dược cho chúng tôi đã là phần hậu lễ rất dày rồi. Bốn kiện pháp bảo cấp bậc chuẩn tiên khí này chúng tôi không thể thu nhận. Dù sao chúng tôi mới vừa tới Ung Thành, còn chưa làm được gì, nhận lấy Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn đã dầy mặt lắm rồi, nếu như còn nhận lấy bốn kiện pháp bảo này, không bị các bằng hữu tu chân giới cười nhạo chúng tôi lòng tham không đáy, chẳng biết liêm sỉ thì mới lạ..."
Nghe được câu nói của bốn người, Xích Hà cuối cùng cũng hiểu được, vì sao bốn người lại thất thố như vậy, thậm chí còn nói ra câu "hạnh phúc muốn chết" khiến cho người khác dễ hiểu lầm.
Tặng người lại là thất phẩm đan dược và pháp bảo chuẩn tiên khí, chuyện như vậy thật không thể tưởng tượng nổi, làm kẻ khác khó có thể tin.
Nếu như nói, Xích Hà không phải đã từng mắt thấy, mà nghe ai nói về việc này, tất nhiên sẽ cười nhạt, không đáng tin tưởng. Thế nhưng hiện tại sự thực xảy ra trước mặt hắn, không phải do hắn không tin.
Không chỉ là Xích Hà đối với việc này khiếp sợ cùng hoài nghi, dù bốn người Lục Hòe làm sao cũng không phải đều nghĩ như vậy?
Theo bốn người xem ra, dù Phong Sơn phái và tông phái Nhất Nguyên đạo tông có kết làm minh hữu, dù sau lưng Phong Sơn phái có tiên nhân làm chỗ dựa, nhưng dù sao họ cũng chỉ là một tông phái mới thành lập gần đây, theo lý thuyết, kiên quyết không có khả năng tài đại khí thô đến mức lấy ra phần hậu lễ dày đến như vậy đem tặng người. Thế nhưng chuyện trước mắt lại là sự thực, không tới phiên họ không tin.
Chuyện như vậy, nói thật dễ nghe, là hào sảng đại khí, nói khó nghe, là tiêu xài phá sản.
Nhưng đối với bốn người Lục Hòe mà nói, hắn hào sảng đại khí cũng tốt, tiêu xài phá sản cũng được, đều không thể nói gì. Chỉ cần họ có thể đạt được chỗ tốt, vậy là đủ rồi.
Bốn viên thất phẩm đan dược bốn tông phái được chia cho một viên cũng là phải, bởi vì lần này phối hợp với hắn bao vây tiễu trừ Lệ Yểm, khó tránh khỏi thương vong, nhưng cũng đã đủ để bù đắp tổn thất, nhưng còn bốn kiện chuẩn tiên khí pháp bảo, tuy rằng nội tâm họ rất muốn lấy, nhưng lại ngượng ngùng, chỉ đành tuyển chọn chối từ.
Nhưng dù không thể lấy, lần này tới trợ trận cho hắn cũng xem như đã kiếm đủ.
Ý nghĩ của Xích Hà lại khác với bốn người.
Từ sau khi suất lĩnh Hà Phi Quan đầu phục hắn, trở thành môn phái phụ thuộc Phong Sơn phái, Xích Hà tạm thời còn chưa trở thành tâm phúc của hắn, nhưng cũng đã biết rất nhiều chuyện mà người bên ngoài không biết. Tuy rằng hắn cũng không rõ ràng vì sao Trương Văn Trọng muốn tặng phần lễ trọng như vậy cho bốn tông phái, nhưng biết hắn làm như vậy tuyệt đối cũng không phải có ý xa xỉ phá sản.
Với sự hiểu biết của Xích Hà về hắn, nếu hắn chịu lấy ra đan dược thất phẩm tặng người, như vậy chí ít trong tay hắn vẫn còn ba bốn mươi viên, về phần pháp bảo chuẩn tiên khí, sau khi Xích Hà nhìn thấy xuất từ tay Lưu Phong Huy, nghi hoặc trong lòng tự nhiên cũng biến thành bình thường trở lại.
Trước đó hắn cũng nghe nói qua về thiên phú của Lưu Phong Huy, cũng biết Trương Văn Trọng cho Lưu Phong Huy đầu nhập nghiên cứu, đề thăng phẩm chất của pháp bảo giả. Nghĩ đến lúc này lấy ra bốn kiện hẳn là đồ giả mà gần đây Lưu Phong Huy mới nghiên cứu chế tạo đi ra.
Không thể không nói, Xích Hà tuy rằng tu vi không cao, nhưng hắn có thể kinh doanh cho Hà Phi Quan có danh tiếng, cũng có vài phần năng lực. Lần này hắn đã đoán đúng.
Trong tay Trương Văn Trọng cũng còn khá nhiều thất phẩm Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn.
Ngày trước Từ Pháp chân nhân đưa cho hắn hai mươi phần tài liệu luyện chế, tuy rằng một bộ phận tài liệu bị hắn dùng luyện chế thân kim cương. Nhưng còn lại một bộ phận cũng đủ luyện chế Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn. Giao ba phần cho Từ Pháp chân nhân, trong tay hắn chí ít còn năm phần. Mỗi một phần còn có hơn tám viên, dù cho bốn người Lục Hòe, cũng còn lại ba mươi sáu viên.
Về phần pháp bảo, cũng là sản phẩm do Lưu Phong Huy mới nghiên cứu ra gần đây. Nhưng uy lực của chúng cũng không kém hơn chính phẩm bao nhiêu. Chỉ bất quá cũng như xài bình ắc quy, cũng cần được bổ sung năng lượng mà thôi. Hơn nữa khí linh bên trong, đều là yêu linh bị hắn điều khiển. Nếu có người muốn dùng pháp bảo giả đối phó hắn, sẽ rơi vào hạ tràng bị pháp bảo phản phệ.
Sở dĩ Trương Văn Trọng lấy thất phẩm đan dược và pháp bảo giả có cấp bậc chuẩn tiên khí đem làm lễ vật đưa cho bốn tông phái, cũng không phải có ý đồ gì, mà bởi vì muốn dùng phương pháp này nói cho tông phái trong tu chân giới, chỉ cần giúp ta làm việc, tuyệt đối có chỗ tốt cho các ngươi.
Các ngươi e ngại Lệ Yểm sao?
Các ngươi không muốn chen chân vào vũng nước đục, rất sợ lực lượng tông phái bị hao tổn trong lần hành động này sao?
Không sao!
Ta dùng đan dược cao phẩm, pháp bảo làm mồi dụ, câu dẫn ra các ngươi, cho các ngươi chiến thắng sự sợ hãi, chạy tới trợ trận, giúp đỡ cùng nhau tiêu diệt Lệ Yểm. Nguồn: truyentop.net
Đây là câu nói, có trọng thưởng tất có dũng phu.
Đương nhiên hắn cũng không phải đều tặng quà cho mỗi tông phái chạy tới phần lễ nặng như vậy. Ngoại trừ bốn tông phái chạy tới đầu tiên, những tông phái khác cho dù có tới, hắn tối đa cũng chỉ tặng đan dược ngũ phẩm, hoặc pháp bảo phẩm cấp thấp hơn làm đáp tạ.
Muốn đan dược tốt hơn? Muốn pháp bảo tốt hơn?
Vậy phải xem sự nỗ lực của bản thân các ngươi.
Chỉ cần lập được công lớn trong việc tiêu diệt Lệ Yểm, như vậy tuyệt đối không thiếu phần thưởng lớn. Nếu như không thể, vậy thì xin lỗi.
Có thể nói lúc này hắn dùng lễ nặng tặng cho bốn tông phái, là làm ra chuyện được gọi là "thiên kim mãi cốt".
Tuy rằng làm vậy là tính toán những tông phái tu chân, nhưng để có thể nhanh chóng diệt trừ Lệ Yểm, tránh trăm vạn dân chúng vô tội bị hại, dù có mang trên lưng sự bêu danh, thì hắn cũng cảm thấy phi thường đáng giá.
Chính với câu, ta không vào địa ngục, thì còn ai vào địa ngục?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.