Chương trước
Chương sau
"Tam Túc Ô?" Nhìn Tam Tủ Ô chỉ còn cánh thịt, Trương Văn Trọng đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại biến thành dáng dấp chật vật như vậy? Rốt cục là ai lớn gan như thế, dám đến chiếm đoạt linh cư của ta?"
"Nói đến thật dài a..." Tam Túc Ô nức nở, lại đem chuyện xảy ra định nói với Trương Văn Trọng, nhưng ngay lúc này nó nhìn thấy Vưu Giai đứng sau lưng hắn, nhất thời cả kinh, vô ý thức ngậm miệng lại, trong lòng vùi đầu oán giận chính mình: "Xong, xong, sao ta lại ở ngay trước mặt Vưu tiểu thư nói lên tiếng người? Lần này thật là phiền phức...Ai, sai nha, trên người Vưu tiểu thư sao lại có linh lực? Cô ấy không phải là người thường hay sao?"
Tam Túc Ô phát hiện vấn đề, mở to đôi mắt nhỏ, quan sát Vưu Giai, trải qua một phen quan sát nó kinh ngạc phát hiện trên người Vưu Giai không chỉ có linh lực thậm chí còn có được tu vi Trúc Cơ kỳ.
Tam Túc Ô trong lòng tràn đầy kinh ngạc, dùng một cánh thịt chỉ vào Vưu Giai, lắp bắp nói: "Chủ nhân, cô ấy...cô ấy..."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Cô ấy đã trở thành người tu chân, đồng thời biết được tất cả sự tình liên quan tới ngươi, không cần ở trước mặt nàng giả làm loài chim bình thường nữa."
Vưu Giai cũng cười nói: "Tam Túc Ô, trước đây ngươi đúng là gạt ta thật khổ, ta vẫn luôn cho rằng ngươi chỉ là một con chim thông minh bình thường, chưa từng lường được ngươi lại là một linh thú."
Tam Túc Ô ngượng ngùng cười, rất sợ bị Vưu Giai trách phạt, vội vàng đem tất cả trách nhiệm trốn tránh lên người Trương Văn Trọng: "Trước đây phải gạt cô cũng không thể trách tôi, đều do chủ nhân muốn tôi làm như vậy, có muốn trách thì cô trách chủ nhân."
Trương Văn Trọng gõ lên đầu Tam Túc Ô, lại lấy một viên Đại Đạo Như Ý Đan nhét vào miệng nó, lúc này mới nói: "Được rồi, sao nói nhiều lời vô ích như vậy? Nhanh đem sự tình nói qua một chút."
Tam Túc Ô bị gõ đầu cũng không dám oán giận, không dám chậm trễ, vội vã đem chuyện vừa qua kể lại: "Sự tình là như vậy, vào buổi tối năm hôm trước, có mấy người tu chân đột nhiên xuất hiện bên ngoài nhà chúng ta, nói linh cư bị mấy yêu quái chúng tôi chiếm cứ là lãng phí, lại rất kiêu ngạo ra lệnh chúng tôi bó tay chịu trói, tặng linh cư cho bọn hắn. Chuyện hoang đường như vậy chúng tôi đương nhiên sẽ không đồng ý. Vì vậy mấy người tu chân liền có ý đồ xông vào, còn tôi cùng ba tiểu yêu khởi động bảy pháp trận thủ hộ linh cư..."
Nghe thanh âm Trương Văn Trọng, Bán Thận Long, Hoàng Cẩu và Thanh Xà ba tiểu yêu cả người đầy vết thương, cũng từ trong chỗ ẩn thân chạy ra, cung kính lại hưng phấn hành lễ với Trương Văn Trọng và Vưu Giai.
Giản đơn kiểm tra thương thế bọn chúng, hắn lấy ra một bình đan dược trong Càn Khôn Hồ cho chúng ăn, sau khi căn dặn chúng luyện hóa dược hiệu khôi phục thương thế, mới quay đầu nói Tam Túc Ô: "Tiếp tục kể đi."
Tam Túc Ô gật đầu, tiếp tục kể lại chuyện trải qua: "Mấy người tu chân nhìn còn trẻ tuổi, nhưng thực lực mạnh, một hơi đã phá đi sáu pháp trận phòng ngự, chỉ còn lại Kiếm Ý Túc Sát trận còn miễn cưỡng chống đỡ, hơn nữa xem hình dạng cũng tùy lúc có khả năng bị đánh bại. Để ngăn cản bọn cường đạo xông vào trong nhà, tôi mạo hiểm liên hệ Linh Khí Nhãn và Kiếm Ý Túc Sát trận với nhau trên lông chim của tôi, chính vì vậy nên lông bị rụng hết, may mắn chính là ngay lúc đó lại hữu hiệu, mượn linh khí tinh thuần rốt cục làm uy lực trận pháp đề thăng trong nháy mắt, lúc này mới làm cho đám cường đạo bị thương bỏ chạy..."
Nghe xong lời giảng thuật của Tam Túc Ô, Trương Văn Trọng đối với chuyện này cũng đã có nhận thức rõ ràng, xem ra đám người tu chân kia đã phát hiện nơi này có Linh Khí Nhãn, cho nên muốn chạy đến chiếm đoạt tiện tay hàng yêu trừ ma.
Ngày trước tuy rằng hắn bố trí pháp trận cùng cấm chế để ngừa bí mật của Linh Khí Nhãn tiết ra ngoài, nhưng bởi vì thời gian đó tu vi của hắn quá thấp, phẩm cấp linh tài liệu trong tay cũng tầm thường, cho nên bố trí pháp trận và cấm chế phẩm cấp cũng không cao, đánh lui người tu chân có tu vi thấp thì còn được, nhưng muốn qua mặt người tu chân có tu vi cao thì không khả năng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Sau một phen trầm ngâm, hắn hỏi: "Các ngươi có biết mấy người tu chân ý đồ chiếm đoạt linh cư có thân phận gì không?"
"Không biết." Tam Túc Ô và ba tiểu yêu cùng lắc đầu, nói: "Bọn hắn từ đầu đến cuối cũng không nói qua thân phận và lai lịch, chúng tôi chỉ biết bọn họ sử dụng đạo pháp toàn bộ đều là lôi hệ đạo pháp."
Hắn híp mắt lại, trong tu chân giới hiện nay tông phái tu luyện lôi hệ đạo pháp không có hàng trăm cũng có mấy chục, muốn từ phương diện này suy đoán ra thân phận và lai lịch đối phương không thể nghi ngờ là không quá khả năng, theo hắn xem ra, mấy tên này tuy rằng bỏ chạy, nhưng cũng không chắc việc này sẽ kết thúc. Nếu như hắn không đoán sai, không bao lâu mấy người tu chân sẽ dẫn theo sư huynh đệ thậm chí sư trưởng trong môn phái chạy tới, dù sao trong thế giới linh khí thiếu thốn như hiện nay, một nơi có Linh Khí Nhãn tinh thuần tuyệt đối sẽ làm rất nhiều tông phái đỏ mắt điên cuồng.
"Chờ một chút..." Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng hỏi: "Ngươi vừa nói, mấy người tu chân xông vào trận ở năm ngày trước? Vậy vì sao ngươi không cho ta biết? Dù các ngươi phải ở đây phòng bị bọn hắn tiến công, cũng có thể gọi điện thoại báo tình huống chứ?"
"Ách..." Vừa nghe hắn nhắc tới hai chữ điện thoại, biểu tình Tam Túc Ô chợt xấu hổ, liên tục dùng móng vuốt gãi cái đầu trụi lủi, ấp úng hồi lâu, mới nói: "Điện...điện thoại ở nửa tháng trước vì không trả phí mà đã bị cắt..."
Hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, cau mày nói: "Điện thoại thiếu tiền bị cắt? Điều này sao có thể? Trước khi ta đi, không phải đã trả tiền trước rồi sao?"
Tam Túc Ô ấp úng hồi đáp: "Chuyện này...Khi ngài đi, tôi nhàn rỗi buồn chán, thường thường lấy điện thoại bấm chơi nói chuyện phiếm với người khác, không nghĩ tới chỉ vài lần như vậy nên bị hết tiền cắt máy, nên khi chuyện phát sinh năm ngày trước, không thể đúng lúc thông tri ngài..."
"Ngươi nha..." Câu trả lời của Tam Túc Ô quả nhiên làm hắn dở khóc dở cười.
Vưu Giai cũng buồn cười, xì một tiếng cười lên, lắc đầu nói: "Trước đây từng nghe qua một truyện cười, nói chuyện phiếm cũng không biết người ngồi đối diện là ngươi hay con chó, hiện tại truyện cười nên sửa lại, nói chuyện phiếm cũng không biết là người hay chim..."
Vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Vưu Giai lấy ra nhìn vào màn hình nói: "Là ông nội em gọi tới, sợ là hối chúng ta mau nhanh chạy qua." Nàng hướng Tam Túc Ô ra thủ thế đừng lên tiếng, lúc này mới chuyển máy.
Sau khi nói vài câu với Vưu lão gia tử, Vưu Giai cắt điện thoại, nhìn hắn nói: "Trương gia gia và bác trai đã đến nhà em, ông nội hỏi em chừng nào chúng ta tới..." Nói đến đây, nàng dừng chốc lát tiếp tục nói: "Nếu như anh còn bận việc ở đây, em gọi điện cho ông nội, nói anh đột nhiên gặp việc gấp, hôm khác qua được không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Nói vậy không chừng sẽ làm người nhà của em sản sinh bất mãn với anh, nên tối nay anh phải qua đó, còn chuyện ở đây anh gọi Tiêu Đồ, Minh Xà và ngũ độc yêu còn có hắc hùng tinh của tiểu muội ra, để chúng trấn thủ nơi này thay anh, anh nghĩ có chúng ở đây, người tu chân bình thường muốn xông vào cũng rất trắc trở."
Tay phải Trương Văn Trọng nhấc lên, từng sợi tinh quang bắn ra khỏi đầu ngón tay hắn, ngay sau đó, Tiêu Đồ, Minh Xà và ngũ độc yêu với hắc hùng tinh toàn bộ bị hắn triệu hoán ra khỏi Càn Khôn Hồ.
Sau khi dặn dò mấy yêu quái, hắn suy nghĩ một chút, lại đem toàn bộ thiết bị luyện đan luyện khí của ngũ độc yêu sử dụng triệu ra, ngoài ra còn đem một đống lớn cao phẩm linh tài liệu chất đống bên trong phòng khách, lại dặn dò lũ yêu: "Khi ta rời đi, các ngươi không chỉ có chức trách thủ vệ nơi này, còn phải giúp ta luyện chế linh tài liệu thành tài liệu cần bố trận."
"Tuân mệnh." Lũ yêu cùng kêu lên đáp.
Hắn giơ lên tay phải, quang mang lại bắn vào trong đầu lũ yêu, đem phương pháp luyện chế tài liệu ấn vào trong óc chúng.
Sau khi làm xong việc này, hắn lại dặn dò chúng một ít chuyện cần chú ý, nhất là khi gặp tình huống đột phát, phải thông tri hắn lập tức. Sau đó hắn mới cho chúng dời hành lý vào nhà, lại lái xe cùng Vưu Giai rời khỏi tiểu khu Hải Vận.
Trên đường, Vưu Giai ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: "Trọng ca, anh định khi nào nói cho người nhà em chuyện chúng ta đều là người tu chân?"
Hắn nói: "Chuyện này do anh nói thì không hợp, theo anh thấy, còn phải do em nói cho họ trước tốt hơn."
Vưu Giai gật đầu đáp: "Ân, em cũng nghĩ như vậy."
Hắn quay đầu nhìn nàng, nói: "Yên tâm, lần này anh luyện chế số lượng Đạo Cơ Đan cũng nhiều, để người nhà em đều trở thành người tu chân không có vấn đề gì đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.