Tuy rằng phương thuốc do Trương Văn Trọng viết ra chỉ tuyển dụng toàn bộ dược liệu đều là thuốc Đông y tương đối thông thường, bên trong phòng thuốc Đông y, loại dược vật này được dự trữ với số lượng rất nhiều. Nhưng vấn đề là hiện tại đã minh xác người bị nhiễm bệnh dịch kiểu mới cũng đã có tới mấy vạn. Người bị nghi nhiễm bệnh số lượng lại càng lúc càng nhiều. Hơn nữa, trước khi bệnh dịch này còn chưa hoàn toàn bị đập chết, nhân số cũng không ngừng kéo lên. Hiện tại mặc dù bên trong bệnh viện trung y Vân Thai thị đã nhận số lượng bệnh nhân cũng đã quá tải, dưới tình huống này, dược liệu trong phương thuốc gặp phải tình trạng khan hiếm cũng chẳng có gì đáng kỳ quái. Nguyên bản dưới tình huống dược liệu không đủ, bệnh viện có thể liên lạc những công ty bán thuốc Đông y tại Vân Thai, hoặc phái người đến chợ thuốc Đông y mua thuốc. Nhưng vấn đề hiện tại khi trận bệnh dịch bạo phát, công y thuốc Đông y cũng đã nghỉ không tiếp tục kinh doanh, bọn họ cũng đã đủ cách rời đến phần đất bên ngoài, mà chợ thuốc Đông y từ chỗ náo nhiệt rầm rĩ ngày trước, biến thành trống trơn đãng đãng, cảnh tượng ngay trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Cùng lúc dược liệu cần thiết đã dùng hết, mặt khác lại mua không được dược liệu như thế. Rơi vào đường cùng, chủ nhiệm phòng thuốc Đông y mới có thể chạy tới tìm Trương Văn Trọng, nhìn xem có thể sử dụng dược liệu khác để thay thế, hóa giải nguy cơ thiếu thuốc lần này. Sau khi làm rõ nguyên do chuyện này, Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày trầm ngâm. Sau một lát, mới lắc đầu nói: "Dược liệu được chọn trong phương thuốc đều do tôi trải qua thực nghiệm lâm sàng mới tuyển ra tới. Nếu như gia tăng hoặc giảm thêm, hay dùng dược liệu khác thay thế, hiệu lực của thuốc chỉ sợ sẽ suy giảm lớn..." Mọi người đang bận rộn nấu thuốc bên trong phòng, lúc này đều dựng lỗ tai nghe Trương Văn Trọng và chủ nhiệm phòng thuốc Đông y nói chuyện. Khi bọn họ nghe nói dược liệu dùng trị bệnh đang thiếu, thần tình trên mặt đều biến thành ngưng trọng. Nhạc Tử Mẫn cũng thế, hắn vừa vội vàng nấu thuốc, vừa nhíu mày nói: "Có khả năng từ bệnh viện khác điều tới thêm dược liệu dành khẩn cấp?" Chủ nhiệm phòng thuốc Đông y lắc đầu nói: "Tôi đã sớm fax phương thuốc của Trương giáo thụ cho bệnh viện khác. Nghĩ tới hiện tại toàn bộ bệnh viện trong Vân Thai thị đều đang bận rộn dùng thuốc. Theo tôi được biết, hiện tại bọn họ cũng đã xuất hiện tình trạng thiếu thuốc. Bản thân họ còn lo không xong, làm gì còn thuốc dư mà đưa đến cho chúng ta? Về phần những bệnh viện huyện chung quanh Vân Thai, chúng tôi đã đưa ra tín hiệu cầu cứu bọn họ. Chỉ là không biết có thể từ chỗ họ triệu tập được bao nhiêu dược liệu..." Chuyên gia truyền nhiễm học Bạch Hiểu Xuyên trầm giọng nói: "Như vậy đi, tôi lập tức đem việc này báo cáo với quân đội, tranh thủ để quân đội từ trong toàn quốc triệu tập dược liệu, làm giảm bớt nguy cơ này." Hắn giao việc đang làm cho người khác, tự mình đi nhanh ra khỏi phòng, đi gọi điện thoại hướng quân đội xin giúp đỡ. Viện trưởng bệnh viện trung y Vân Thai lúc này cũng đang ở bên trong phòng thuốc, câu nói của Bạch Hiểu Xuyên cũng nhắc nhở hắn, hắn vội vã nói: "Mặc dù quân đội có thể triệu tập dược liệu từ khắp nơi trong toàn quốc, chỉ sợ thời gian cũng không nhanh. Hiện tại tôi đem chuyện này báo cáo chính phủ, để chính phủ đứng ra giúp chúng ta nghĩ biện pháp." Dứt lời hắn cũng đi ra khỏi phòng thuốc để liên hệ chính phủ. Trương Văn Trọng gọi Trần Nhàn đến trước người, dùng phương pháp truyền âm nhập mật hỏi: "Có biện pháp nào dùng mạng lưới quan hệ của Trần gia ở tại Vân Thai thị triệu tập một nhóm dược liệu để hóa giải chuyện khẩn cấp này?" Đối với lời phân phó của Trương Văn Trọng, Trần Nhàn cũng không dám chậm trễ, vội vã hồi đáp: "Trong đệ tử Trần gia, đích xác có mấy người làm sinh ý về phương diện dược tài. Để tôi liên lạc bọn họ, để cho bọn họ vô luận như thế nào, cũng phải đưa tới một nhóm dược liệu." "Tốt." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Vậy cô mau nhanh phân phó bọn họ hành sự. Mặt khác, không ngại nói cho bọn họ, chỉ cần có thể tìm được dược liệu, để bệnh nhân không rơi vào cục diện không thuốc trị bệnh, tôi sẽ nhớ cho họ một công lớn. Sau này tất có hậu thưởng." "Dạ, tôi đi phân phó cho họ." Trần Nhàn đáp, xoay người đi ra khỏi phòng thuốc Đông y, tìm một chỗ yên lặng không người, lấy điện thoại gọi cho mấy người làm sinh ý dược tài trong Trần gia, thuật lại mệnh lệnh của Trương Văn Trọng. Mà ngay khi nàng vừa nói chuyện xong, lại nhận được điện thoại do Lục Hòe gọi tới. Sau khi nghe xong Lục Hòe kể lại, sắc mặt Trần Nhàn nhất thời biến đổi, nàng không dám chậm trễ, vội vàng đi tới trước người Trương Văn Trọng, hồi báo: "Tông chủ, Lục Hòe vừa gọi điện thoại tới, nói bọn họ phát hiện tung tích của hai yêu quái Ngạo, Sơn tại trường trung học đệ ngũ Vân Thai, còn bao vây tiễu trừ. Nhưng ngay khi bọn họ gần thành công, hai yêu quái đã hiện ra chân thân của Ngạo Nhân và Sơn Tao, tuôn ra thực lực cường đại, mạnh mẽ giết ra một đường máu, đã chạy trốn. Hiện tại những tông phái đã đến Vân Thai thị cũng đang triển khai sưu tìm quanh Vân Thai..." "Hai yêu quái, nguyên lai đúng là Ngạo Nhân và Sơn Tao. Sơn Tao vốn có năng lực thả ôn dịch đặc thù. Xem ra ôn dịch lần này của Vân Thai thị hẳn do chính hắn phóng xuất ra." Vùng lông mày của hắn nhướng lên, nhìn Trần Nhàn nói: "Cô nói cho những tông phái tham gia bao vây tiễu trừ Ngạo Nhân và Sơn Tao ở trường trung học đệ ngũ, nói Phong Sơn phái sẽ đưa lên một phần lễ vật xem như cảm tạ, còn thỉnh bọn họ tiếp tục tru giết hai yêu quái, bọn chúng một ngày không chết, trận ôn dịch sẽ như tro tàn lại cháy, thậm chí khả năng còn có ôn dịch kiểu khác xuất hiện." "Dạ." Trần Nhàn gật đầu đáp. Trương Văn Trọng suy nghĩ một lát, lại nói: "Mặt khác, cô nói cho các tông phái, phàm là trong quá trình bao vây tiễu trừ Ngạo Nhân và Sơn Tao, có đệ tử thụ thương, Phong Sơn phái sẽ trị liệu. Có đệ tử chết trận, Phong Sơn phái sẽ trợ cấp, lại cho tông phái của họ một số bồi thường." Trần Nhàn nói: "Dạ, tôi sẽ đem lời ngài nói nhắn nhủ cho các tông phái. Tin tưởng có những lời này của ngài, những tông phái bao vây tiễu trừ Ngạo Nhân và Sơn Tao sẽ càng thêm tích cực." Nàng lập tức xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, đi đem lời của Trương Văn Trọng nhắn nhủ cho người phụ trách các tông phái. Sau khi Trần Nhàn đã đi, Trương Văn Trọng híp mắt nhỏ giọng nói thầm: "Trường trung học đệ ngũ Vân Thai? Ngạo Nhân và Sơn Tao vì sao lại đến địa phương đó? Lẽ nào ở nơi đó có giấu bí mật gì sao?" Ngay khi Trương Văn Trọng suy đoán nguyên nhân Ngạo Nhân và Sơn Tao xuất hiện tại trường trung học đệ ngũ, tin tức trận ôn dịch kiểu mới tại Vân Thai bị Trương Văn Trọng hóa giải cùng tin tức thiếu thốn dược liệu cần chữa bệnh đã qua ti vi, báo chí cùng thegioitruyen.com trong thời gian ngắn nhất truyền khắp đại giang nam bắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net Cùng lúc mọi người nghe tin trận ôn dịch kinh khủng rào rạt thình lình này được hóa giải mà mừng rỡ như điên, thậm chí không ít người lo thắp hương lễ Phật, cầu khẩn cho các vị bác sĩ đang chống lại trận ôn dịch tại tuyến đầu. Mặt khác, lại vì chuyện thiếu dược liệu mà lo lắng. Không ít người thiện lương, bắt đầu dùng đủ cách quyên tặng dược liệu cho nhu cầu cấp bách. Trong đó còn có một ít người tình nguyện, càng mạo hiểm sinh mạng, tự mình chạy tới Vân Thai thị. Đem dược liệu mình mua được ở tỉnh khác đưa đến mấy bệnh viện tại Vân Thai. Lúc đưa được dược liệu đến nơi, còn không kịp nghỉ ngơi, lại bắt đầu giúp đỡ nhân viên y tế bốc thuốc, nấu thuốc. Ngoài ra, cũng không ít tiểu thương buôn lậu, tự cảm thấy là cơ hội kiếm tiền đã đến, bắt đầu ác ý trữ hàng lại dược liệu cần thiết để trị liệu ôn dịch, lại tăng cao giá cả, ý đồ giành được món lãi kếch xù. Mà ở chuyện này, chính phủ các nơi đều áp dụng thủ đoạn sấm sét, đối với những kẻ bán đứng lương tâm lòng dạ hiểm độc lợi dụng quốc nạn thấy một tên bắt một tên, không chút lưu tình. Phương thức xử lý như vậy cũng làm dân chúng các nơi vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Dược liệu từ bốn phương tám hướng toàn quốc cuồn cuộn không ngừng được đưa tới Vân Thai thị. Cuộc chiến đấu trận dịch kiểu mới cũng nhờ vậy tiến vào giai đoạn kết thúc. Rất nhiều bệnh nhân đã từng bị nhiễm bệnh, sau khi liên tục dùng phương thuốc của Trương Văn Trọng, không chỉ lành hẳn, hơn nữa thân thể suy yếu cũng đã khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh như ngày xưa. Lúc vừa mới bắt đầu, mỗi khi có bệnh nhân khỏi hẳn xuất viện, bọn họ đều chạy tới trước mặt hắn, cúc cung thật sâu nói hai tiếng "cảm tạ". Mà khi bệnh nhân xuất viện càng ngày càng nhiều, chuyện này liền trở thành thông lệ. Toàn bộ bệnh nhân khi xuất viện, hoặc một mình, hoặc là mấy người cùng đến gặp hắn, hướng hắn cúc cung tạ ơn. Đôi khi họ nhìn thấy hắn đang bận rộn, cũng không tiến lên quấy rối, đứng xa xa hướng hắn cúc cung, lẩm bẩm một tiếng "cảm tạ". Tựa hồ chỉ dùng hành vi như vậy mới có thể biểu đạt ra lòng biết ơn chân thành của bọn họ đối với Trương Văn Trọng. Một màn như vậy cũng trở thành một phong cảnh tịnh lệ bên trong bệnh viện. Đồng thời qua những lực lượng truyền thông, dân chúng đều hay biết. Thậm chí rất nhiều người tình nguyện đến bệnh viện trung y để giúp đỡ, cũng tranh thủ lúc được rảnh rỗi đến xem cảnh tượng này. Một vị nhiếp ảnh sư có thâm niên trong quốc nội, ngay một lần mặt trời mới mọc vào lúc sáng sớm, đã dùng máy chụp hình ghi lại cảnh tượng cảm động này. Mà bức ảnh đã làm cảm động dân chúng, thu được giải thưởng về nghệ thuật. Cuộc chiến đấu chống bệnh dịch đi dần vào kết thúc, niệm lực cảm kích cũng ở khắp toàn quốc thậm chí trên thế giới cũng tập hợp trên bầu trời Vân Thai thị. Người thường có thể không cảm giác, thế nhưng những người tu chân tập hợp tại Vân Thai thị cũng lập tức cảm giác được cỗ năng lượng cuồn cuộn như biển cả này. Toàn bộ người tu chân đều kinh hô: "Trời ạ...cỗ...cỗ năng lượng này là sao thế?" "Năng lượng thật mạnh mẽ, trong thế giới hiện nay, thế nào có nguồn năng lượng cường đại như vậy?" "Lẽ nào có người đưa tới thiên kiếp, phải độ kiếp thành tiên sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]