Chương trước
Chương sau
Trương Văn Trọng và Trần Nhàn đều rất rõ ràng, lời của Uông Khải tuy có chút dọa người, nhưng cũng không phải đang nói chuyện giật gân. Trận ôn dịch kiểu mới thình lình xảy ra, đích thật là đáng sợ. Bệnh trạng khác tạm thời không nói, chỉ nói tới bệnh trạng sốt cao ngất lịm cùng hô hấp khó khăn, nếu như không được trị liệu, đích xác sẽ làm bệnh nhân phải chết trong thời gian ngắn.
Nhưng vấn đề là, thực sự có thể trong thời gian ngắn tìm ra được phương pháp trị liệu bệnh ôn dịch kiểu mới này hay sao?
Không hẹn mà cùng, ánh mắt Uông Khải cùng Trần Nhàn đều hướng về phía Trương Văn Trọng.
Nam nhân này đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích khiến người ngưỡng mộ. Không biết lần này đây, hắn còn có thể tiếp tục sáng tạo thêm kỳ tích nữa không?
Vào lúc này Trương Văn Trọng tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt Trần Nhàn cùng Uông Khải đang nhìn hắn, hắn đang nhìn hoàn cảnh hiu quạnh bên ngoài cửa sổ xe, cau chặt mày, phảng phất như đang suy tư.
Ba người cũng không tiếp tục nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí bên trong xe biến thành có chút nặng nề.
Không qua bao lâu, xe đã chạy đến bệnh viện trung y Vân Thai.
Bốn phía bệnh viện trung y Vân Thai đã sớm thiết lập vòng cách ly, phòng ngừa người tùy ý ra vào. Kỳ thực không chỉ có bệnh viện trung y Vân Thai, mấy bệnh viện khác đang thu nhận bệnh nhân bị ôn dịch kiểu mới cũng đều đã thiết lập vòng cách ly. Đồng thời mỗi cách một đoạn thời gian, sẽ phun thuốc tiêu độc quanh bệnh viện, dùng chậm lại việc ôn dịch truyền bá và khuếch tán.
Lúc xuống xe, dưới sự dẫn dắt của Uông Khải, Trương Văn Trọng và Trần Nhàn đi vào bệnh viện trung y Vân Thai. Lúc này trong bệnh viện, thu nhận toàn bộ đều là bệnh nhân bị nhiễm ôn dịch kiểu mới. Nguyên bản bệnh nhân khác trong bệnh viện, sau khi được nghiêm ngặt kiểm tra, đã được chuyển giao sang bệnh viện khác. Để tránh việc bệnh cũ còn chưa khỏe lại, lại bị nhiễm phải bệnh ôn dịch kiểu mới.
Có thể nói, bệnh viện trung y Vân Thai, chính là chiến trường chủ yếu chống lại trận ôn dịch này, nằm ngay tuyến đầu.
Ngay khi ba người Trương Văn Trọng đi vào bệnh viện, Nhạc Tử Mẫn và Ngô Thủ Chí, còn có Bạch Hiểu Xuyên những vị chuyên gia y học đến từ khắp nơi trong toàn quốc đang ghé vào cùng nhau, biểu tình nghiêm túc thảo luận nguyên nhân bệnh ôn dịch kiểu mới cùng phương pháp trị liệu. Chỉ bất quá, bọn họ thảo luận tới lui nhiều lần, cũng không thể thảo luận ra được manh mối. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí có chút áp lực.
"Tiểu Trương, cậu rốt cục tới." Nhìn thấy Trương Văn Trọng, Nhạc Tử Mẫn và Ngô Thủ Chí biết rõ y thuật của hắn, không khỏi quá đỗi vui mừng, vội vã đứng dậy đón chào, cũng không kịp hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói vậy trên đường tới, cậu hẳn đã có hiểu sơ về trận ôn dịch này rồi phải không? Thế nào, cậu có cái nhìn ra sao? Nói ra để chúng tôi nghe với."
Thời gian chống lại dịch bệnh tại Ung Thành, Bạch Hiểu Xuyên bọn họ đã từng sánh vai chiến đấu với bệnh dịch cùng Trương Văn Trọng, ngay lúc này vọt tới bên người hắn, muốn nghe ý kiến của hắn. Lúc chống lại dịch bệnh, y thuật do hắn thể hiện, sớm đã làm cho những chuyên gia y học thành danh như họ cảm thấy thuyết phục. Lúc này, bọn họ đều chờ mong Trương Văn Trọng có thể tìm ra phương pháp trị liệu trận ôn dịch kiểu mới này.
Trong số những chuyên gia y học ở đây, tuy rằng cũng có người chưa từng gặp qua Trương Văn Trọng, nhưng đều nghe qua chuyện của hắn. Mặc kệ là đối với y thuật của hắn kính ngưỡng hay hoài nghi, lúc này bọn họ đều kỳ vọng hắn có thể tìm ra phương pháp để trị liệu bệnh này.
Dù sao, đây là chuyện liên quan đến tính mạng của vạn bệnh nhân.
Thậm chí có thể nói, đây là đại sự liên quan đến tính mạng của mấy trăm vạn dân chúng Vân Thai thị.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Trương Văn Trọng cũng không hề vỗ ngực bảo chứng, cũng không buồn bã lắc đầu, mà cực kỳ bình tĩnh nói: "Mặc dù trên đường tới tôi cũng đã lý giải sơ qua về trận ôn dịch lần này. Nhưng sự lý giải của tôi dù sao cũng thiếu toàn diện. Tôi cần kiểm tra bệnh nhân, sau đó mới có thể đưa ra cái nhìn của chính mình."
Mọi người cùng gật đầu, nếu hắn lập tức vỗ ngực bảo chứng mình có thể chữa được trận ôn dịch kiểu mới này, bọn họ ngược lại sẽ không tin tưởng.
Nhạc Tử Mẫn gật đầu, lại nói: "Đây hẳn là, vừa rồi chúng tôi quá sốt ruột. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta phải đi xem bệnh nhân được chứ?"
Tuy rằng câu nói của Nhạc Tử Mẫn như đang hỏi Trương Văn Trọng. Thế nhưng trong giọng nói rõ ràng đang giục Trương Văn Trọng nhanh chóng đi gặp bệnh nhận.
Nhạc Tử Mẫn không có lý do gì không nóng nảy. Trận ôn dịch kiểu mới này chỉ trong hai ngày thời gian, đã đoạt đi tính mạng hơn mười người. Nếu như không thể tìm ra phương pháp trị liệu trận ôn dịch này, theo thời gian trôi qua, khẳng định sẽ có càng nhiều người chết. Làm một bác sĩ, điều không muốn nhìn thấy nhất chính là nhìn thấy bệnh nhân lần lượt chết đi ngay trước mắt mình mà bản thân mình lại hoàn toàn bất lực.
Chuyện như vậy đối với một bác sĩ mà nói quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất.
Trương Văn Trọng rất rõ ràng cảm thụ trong tâm lý của Nhạc Tử Mẫn, cho nên hắn gật đầu đáp: "Được, chúng ta đi xem bệnh nhân." Ngay sự dẫn dắt của Nhạc Tử Mẫn, cùng hướng về phòng bệnh đi tới.
Ngô Thủ Chí và Bạch Hiểu Xuyên liếc mắt nhìn nhau, cất bước theo phía sau hai người bọn họ. Những người còn lại sau thoáng chần chờ, cũng đều bước nhanh theo sau.
Theo sự dẫn dắt của Nhạc Tử Mẫn, Trương Văn Trọng rất nhanh đã đi vào một gian phòng bệnh. Bên trong phòng bệnh, nằm tám bệnh nhân, toàn bộ đều bị nhiễm ôn dịch kiểu mới, bệnh tình khá nặng, tùy thời đều bị nguy hiểm sinh mạng. Lúc này đang có mấy bác sĩ, hộ sĩ đang bận rộn chăm sóc bên trong phòng.
Nhìn thấy rất nhiều chuyên gia y học đi vào phòng bệnh, mấy bác sĩ, hộ sĩ không khỏi sửng sốt. Rất nhanh bọn họ liền hồi phục tinh thần, cũng không tiến lên nghênh tiếp, chỉ gật đầu liền vùi đầu bận rộn. Ở lúc này toàn bộ tâm tư của họ đều đặt lên trên người bệnh nhân. Về phần chuyện gì khác, tạm thời đều để qua sau đầu.
Trương Văn Trọng bước nhanh tới bên một giường bệnh, chuẩn bị kiểm tra bệnh tình của một người. Nhưng ngay lúc này, bên trong phòng bệnh đột nhiên "phanh" một tiếng, mọi người đều quay đầu lại phương hướng thanh âm truyền đến nhìn xem, đã thấy một vị bác sĩ đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Mọi người không khỏi cả kinh, Trần Nhàn bước nhanh tới, kiểm tra cho vị bác sĩ kia một chút, nhất thời thở phào nói: "Hắn uể oải quá độ, mệt ngất đi thôi. Thân thể không có gì trở ngại, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại."
"Từ tối hôm trước, hắn vẫn luôn bận rộn bên trong bệnh viện. Dù có nghỉ ngơi, thời gian cũng rất ngắn..." Viện trưởng bệnh viện trung y Vân Thai khẽ lắc đầu thở dài, lại tự mình cùng một bác sĩ dìu vị bác sĩ kia tới phòng nghỉ, để cho hắn có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhạc đệm nhỏ này cũng không hề ảnh hưởng đến Trương Văn Trọng, hắn đang rất nhanh điều chỉnh tâm tình, đưa tay đặt lên cổ tay bệnh nhân.
Theo người bên ngoài xem ra, Trương Văn Trọng đang bắt mạch cho bệnh nhân. Nhưng trên thực tế, hắn làm như vậy cũng không chỉ là bắt mạch, đồng thời còn lén lút truyền một tia chân khí vào trong cơ thể người bệnh. Dùng cách này kiểm tra toàn diện cho bệnh nhân.
Nhạc Tử Mẫn, Ngô Thủ Chí các chuyên gia y học đều vây quanh bên người hắn, trên mặt lộ vẻ khẩn trương. Bọn họ đều dừng cả hô hấp, rất sợ sẽ quấy rối hắn khám bệnh cho bệnh nhân. Cùng lúc đó bọn họ cũng đang chờ mong hắn có thể lại lần nữa sáng lập ra kỳ tích.
Trương Văn Trọng híp mắt lại, đem thần thức bám vào trên linh lực, tiến nhập vào trong cơ thể người bệnh, để xem rõ tình huống bên trong. Sau khi thúc đẩy linh khí vận chuyển một vòng trong thân thể bệnh nhân, hắn nhạy cảm nhận thấy được, không chỉ vùng phổi của người bệnh có yêu lực có tính phá hoại, ngay cả trái tim, gan, bao tử, hai thận đều cất giấu tia yêu lực có tính phá hủy.
"Trận ôn dịch này quả nhiên do hai tên yêu quái gây nên." Trương Văn Trọng vốn đang hoài nghi trận ôn dịch kiểu mới do hai tên yêu quái "Ngạo, Sơn" gây ra, hiện tại đã nhận ra yêu lực bên trong cơ thể người bệnh, hắn cũng có thể khẳng định được suy đoán trước đó.
Tuy rằng hiện tại bệnh trạng thể hiện bên ngoài của người bệnh là do bệnh cấp tính đường hô hấp. Thế nhưng từ yêu lực lưu lại trong cơ thể người bệnh mà xem, trận ôn dịch này kỳ thực đã xúc phạm tới ngũ tạng của người bệnh, nếu như chỉ dùng cách trị liệu bệnh phổi, không đạt được hiệu quả thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
Nhưng biết ổ bệnh ở nơi nào, cũng không đại biểu cho việc tìm ra phương pháp điều trị. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn quyết định thúc đẩy linh lực đi thăm dò cỗ yêu lực, nhìn xem tình huống của chúng nó.
Nhưng làm cho hắn hoàn toàn không ngờ được chính là, ngay khi linh lực của hắn vừa tiếp xúc yêu lực trong thân thể người bệnh, bệnh hoạn vốn không đến nỗi nào của bệnh nhân, không ngờ làm bệnh nhân lập tức kêu lên thảm thiết. Cùng lúc đó từng sợi tơ máu từ trong thấu khiếu bệnh nhân tuôn ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Văn Trọng không khỏi cả kinh, vội vàng đem linh lực rót vào trong thân thể bệnh nhân thu liễm trở về.
Ngay khi linh lực của hắn rời khỏi thân thể bệnh nhân, tình huống của người bệnh không ngờ liền khôi phục lại bình thường. Tình huống đột phát này làm những chuyên gia y học có mặt trong phòng kinh ngạc không ngớt. Bọn họ đều đang suy đoán vì sao bệnh nhân này lại đột ngột xuất hiện tình huống kinh khủng như vậy.
Trương Văn Trọng cũng không để ý tới suy đoán của mọi người, mà híp mắt suy tư: "Cỗ yêu lực quả nhiên là quá nhạy cảm. Phải nghĩ biện pháp làm cho độ mẫn cảm của chúng rơi chậm lại mới được..." Ngay lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện ngay bên ngoài phòng bệnh.
Trương Văn Trọng cau mày, nhìn Nhạc Tử Mẫn bọn họ nói một câu, cất bước đi ra khỏi phòng bệnh, cùng Lâm Phong đi tới một góc vắng.
Thấy bốn bề vắng lặng, Lâm Phong nói: "Trương tiên sinh, ôn dịch lần này có chút cổ quái, chúng tôi hoài nghi..."
"Hoài nghi do hai yêu quái "Ngạo, Sơn" làm ra?" Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Lâm Phong, Trương Văn Trọng nói: "Tôi cũng hoài nghi như vậy. Hơn nữa theo tôi xem ra, muốn trị tận gốc trận ôn dịch này, nhất định phải tìm cho được hai tên yêu quái để diệt trừ. Bằng không dù có chữa tốt cho mọi người, cũng sẽ tiếp tục có bệnh nhân khác xuất hiện."
Lúc này Lâm Phong bừng tỉnh hiểu ra, thở dài nói: "Chỉ tiếc, nhân thủ của Đặc Cần tổ quá ít. Dù có quý phái tương trợ, muốn tìm hai người bọn chúng cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.