Nhìn thấy mọi người giống như chúng tinh củng nguyệt (những ngôi sao vây quanh mặt trăng) vây quanh bên người Trương Văn Trọng, Xích Hà đạo trưởng vừa thở dài, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nghĩ mà sợ. "May mà con nhắc nhở đúng lúc, bằng không ta thực sự quên hết tất cả." Nhìn Trác Thanh Liên đứng bên cạnh, Xích Hà đạo trưởng cảm khái nói: "Ai, danh lợi đúng là hại người rất nặng...Thanh Liên, Hà Phi Quan từ trên xuống dưới, cũng chỉ có con từ đầu đến cuối luôn bảo trì sự lãnh tĩnh. Sau này nếu nhìn thấy ta có làm sai chuyện gì, con nên đúng lúc nhắc nhở ta. Bằng không đúng như lời con vừa mới nói, Hà Phi Quan không những đánh mất cơ hội thăng tiến, còn có khả năng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục." Trác Thanh Liên không trả lời, chỉ biểu tình băng lãnh gật đầu. Từ đầu đến cuối, thần tình trên mặt nàng cũng chưa từng thay đổi, vẫn dáng dấp như vạn năm hàn băng. Mất một phen công phu thật lớn, Trương Văn Trọng mới giải quyết được mười mấy chưởng môn, trưởng lão các tông phái, để bọn họ quay về chỗ ngồi của mình, không tiếp tục điên cuồng vây quanh hắn. Ở trong quá trình này, Trương Văn Trọng vẫn lặng yên thi triển Chúc Do Thuật. Mặc dù những vị chưởng môn đều là hạng người có tu vi tinh thâm, đơn giản cũng sẽ không bị Chúc Do Thuật của hắn thôi miên, nhưng dù sao cũng bị một chút ảnh hưởng, đều nghĩ hắn là một người rất dễ ở chung, thậm chí không ít người từ trong tiềm thức sinh ra cảm giác thân cận đối với hắn. Ngay khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng đi theo Xích Hà đạo trưởng dẫn đến chỗ ngồi, lại có người từ phòng quý khách gần bên chạy qua, lại một lần vây quanh ba người Trương Văn Trọng. Những người này cũng là chưởng môn các môn phái. Bọn họ đều nghe nói người tu chân tên Trương Văn Trọng của Phong Sơn phái chính do một vị tiên nhân truyền thụ, cho nên đều khẩn cấp chạy tới, muốn làm quen với hắn, nếu có thể cùng hắn trở thành bằng hữu, cùng Phong Sơn phái trở thành minh hữu, đó chính là chuyện hay nhất. Trải qua sự kiện hôm qua, hầu như mọi người đều cho rằng Phong Sơn phái rất có tiềm chất thành công liệt vào đại môn phái Thiên Tự Hào. Còn có người cho rằng, Trương Văn Trọng thân là thân truyền đệ tử của tiên nhân, rất có khả năng sẽ phi thăng thành tiên. Nếu như Trương Văn Trọng thật sự phi thăng thành tiên, hắn sẽ là người tu chân duy nhất thành tiên trong suốt mấy trăm năm qua. Tông phái như vậy, nhân vật như vậy, không nhanh chóng tranh thủ trước khi bọn họ chưa nhất phi trùng thiên, cùng bọn họ kết giao cảm tình, thành lập liên lạc, còn phải đợi đến bao giờ? Lẽ nào nói, cần phải đợi khi bọn họ phi thăng, mới động thủ sao? Chỉ sợ tới thời gian đó, người ta căn bản khinh thường bọn họ, chẳng phải là hối tiếc không kịp sao? Bên trong những người này, có cả chưởng môn bốn môn phái của bốn người Lục Hòe. Trước đó, tuy rằng họ đã nghe từ trong miệng bốn người Lục Hòe, biết được một ít tin tức liên quan với Phong Sơn phái và Trương Văn Trọng, cũng đều có sự coi trọng. Nhưng dù sao bọn họ cũng là đại tông phái sừng sững trong Địa Tự Hào mấy trăm năm, đối với tông phái mới thành lập như Phong Sơn phái tuy rằng có sự coi trọng, nhưng không tiếp thu Phong Sơn phái có địa vị ngang hàng cùng tông phái của mình. Thậm chí trong lòng bọn họ, còn cho rằng Phong Sơn phái đột nhiên quật khởi, chỉ là một nhà giàu mới nổi không có nội tình. So sánh với tông phái sừng sững mấy trăm năm như bọn họ, thì không thể sánh bằng. Cũng bởi vì có ý nghĩ như vậy nên mấy tông phái từ đầu đến cuối cũng không đến Vân Thai thị, chỉ phái bốn người Lục Hòe phụ trách tiến hành bàn bạc liên lạc với Phong Sơn phái. Nhưng khi bọn hắn nghe nói sau lưng Phong Sơn phái không chỉ có một tiên nhân làm chỗ dựa, đồng thời ân sư thụ nghiệp của Trương Văn Trọng còn là một vị tiên nhân có địa vị cao thượng, sự hèn mọn và khinh thị tồn tại trong lòng, nhất thời liền biến mất hoàn toàn. Sau khi xác định bốn người Lục Hòe không bịa đặt, bọn họ không do dự, lập tức suốt đêm đều chạy tới Vân Thai thị. Dù sao một tông phái nhà giàu mới nổi, cùng một tông phái có tiên nhân làm chỗ dựa, là hai khái niệm hoàn toàn khác hẳn. Điều trước, có thể nói sẽ huy hoàng hơn trăm năm hay mười năm, nhưng rất nhanh sẽ rách nát suy vong. Chuyện cùng loại đối với bọn họ mà nói, quả nhiên đã nhìn thấy quá nhiều. Thế nhưng điều sau, tuyệt không phải như vậy, sự huy hoàng của họ, sẽ kéo dài mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm. Chính vì nguyên nhân này, làm bọn họ nhận rõ ràng, vì thế vội vã chạy tới Vân Thai thị ngay trong đêm. Cùng lúc hướng Trương Văn Trọng tạ tội, mặt khác còn muốn tiến thêm một bước làm sâu sắc quan hệ song phương. Giờ khắc này, cùng đi với bốn người Lục Hòe, bọn họ tràn đầy thấp thỏm cùng lo sợ, đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, vừa chịu nhận lỗi, vừa đem lý do đã chuẩn bị sẵn nói ra, để giải thích nguyên nhân vì sao mình không sớm có mặt tại Vân Thai thị. Trương Văn Trọng làm sao lại không biết tình huống chân thực? Nhưng hắn cũng không vạch trần lời nói dối của những người này, chỉ đợi khi bọn họ liên tục xin lỗi, mỉm cười nói: "Chúng ta đều không phải đã là minh hữu hay sao? Nếu đã là minh hữu, thì không cần nói những lời khách khí, huống chi ta và Lục Hòe bọn họ đều là bạn bè tốt, làm sao lại trách tội những vị lãnh đạo trực tiếp của bọn họ như chư vị?" Câu nói đùa của hắn làm mọi người có mặt đều nở nụ cười. Mà bốn người Lục Hòe, lại vừa cảm động vừa kiêu ngạo. Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ tới, Trương Văn Trọng lại ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, nói hắn là bằng hữu của bốn người. Bốn người Lục Hòe có thể dự liệu, chỉ bằng những lời này của Trương Văn Trọng, địa vị của bốn người trong tông phái, sẽ một đường cao thăng. Không chỉ như vậy, danh vọng và địa vị tại tu chân giới, cũng sẽ bởi vì câu nói này, cũng sẽ đề thăng. Nói chuyện một phen, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng đuổi được nhóm người này rời đi, để bọn họ tự quay về phòng khách quý của mình. Bốn người Lục Hòe dự định đi theo chưởng môn, nhưng bị bọn họ ngăn lại, cùng sử dụng pháp môn truyền âm nhập mật, hướng bọn họ hạ xuống chỉ lệnh giống nhau: "Ngươi ở lại trong phòng này. Nếu như không có chỗ ngồi, thì chịu khổ cực mà đứng. Không vì điều gì khác, chỉ vì có thể gần gũi tiếp cận Trương Văn Trọng. Nhiệm vụ của ngươi, củng cố cảm tình với hắn, đồng thời tranh thủ thu được hảo cảm của hắn, tốt nhất để hắn cùng chúng ta ký kết hiệp nghị đồng minh vĩnh cửu, ngươi yên tâm, việc ngươi làm lần này, ta đều nhìn thấy, ghi tạc trong lòng. Đợi khi trở về tông phái, ta sẽ khen thưởng." Kỳ thực bốn người Lục Hòe cũng muốn ở lại trong phòng này, để cùng Trương Văn Trọng câu thông giao lưu, làm sâu sắc cảm tình. Lúc này nghe được chưởng môn phân phó, bọn họ tự nhiên không do dự cự tuyệt, liền gật đầu đáp ứng, cùng lưu lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Người có ý nghĩ lưu lại như bọn họ cũng không ít, làm cho căn phòng trở nên tràn đầy chật chội. Phóng mắt nhìn qua, bên trong căn phòng này chí ít có hơn trăm người. Không chỉ như vậy, còn có nhiều người đang đứng ngoài cửa phòng nhìn xung quanh, cố gắng tìm cơ hội để đi vào. Đối mặt tình huống như vậy, Xích Hà gọi tới mấy đệ tử Hà Phi Quan bảo họ mời mấy người kia rời đi. Thế nhưng mặc cho Xích Hà đạo trưởng khuyên can thế nào, những người này cũng không chịu dời bước. Cuối cùng Xích Hà cũng chỉ bất đắc dĩ thỏa hiệp, để họ lưu lại tại chỗ. Sau khi tiễn chưởng môn bốn môn phái rời đi, bốn người Lục Hòe cố sức chen qua đoàn người, đi tới bên người Trương Văn Trọng. Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện, ánh mắt đã rơi trên người Tô Hiểu Hồng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó biểu tình trên mặt biến thành chấn kinh cực độ. Chỉ vào Tô Hiểu Hồng, Tiêu Chấn lắp bắp run rẩy nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương...Trương tiên sinh, nếu như tôi không nhớ lầm, tu vi của vị Tô tiểu thư đây, hẳn đang ở Kim Đan sơ kỳ mới đúng chứ?" Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, lập tức đưa tới một mảnh cười vang chung quanh. "Kim Đan sơ kỳ? Lão Tiêu, uổng cho ngươi chính là nhân vật thành danh đã lâu trong tu chân giới, thế nào mắt mờ nói lung tung đây? Tu vi của vị Tô tiểu thư này, rõ ràng đang ở Nguyên Anh sơ kỳ, thế nào lại là Kim Đan sơ kỳ đây?" "Đúng vậy, lão Tiêu, tu vi của ngươi cũng không thấp, thế nào phân không rõ Kim Đan sơ kỳ và Nguyên Anh sơ kỳ vậy?" Những người cười vang vốn không có tham gia hai buổi đấu giá vừa rồi, cho nên cũng không biết rõ tu vi ngày hôm qua của Tô Hiểu Hồng, vốn chỉ mới tại Kim Đan sơ kỳ. Nhưng những người khác cũng từng tham gia hai ngày đấu giá vừa qua, cũng đều biết rõ tu vi của Tô Hiểu Hồng. Chỉ vì vừa rồi lực chú ý của bọn họ đặt lên trên người Trương Văn Trọng, nên mới không chú ý Tô Hiểu Hồng. Thế nhưng hiện tại, sau sự nhắc nhở của Tiêu Chấn, ánh mắt bọn họ cũng rơi vào trên người nàng, tự nhiên nhìn ra tu vi của nàng, so với hôm qua đúng là đề thăng cực lớn. Chỉ một thoáng, toàn bộ căn phòng, tiếng kinh hô vang lên một mảnh: "Nguyên Anh sơ kỳ? Ta không có nhìn lầm chứ? Tu vi của Tô Hiểu Hồng, không ngờ đã tới Nguyên Anh sơ kỳ?" "Quả nhiên là Nguyên Anh sơ kỳ, trời ạ...Điều...điều này sao có thể? Ta không phải đang nằm mơ đi?" "Ta còn nhớ kỹ, tu vi ngày hôm qua của Tô tiểu thư, đang ở Kim Đan sơ kỳ, chỉ trong một đêm, tu vi của nàng không ngờ từ Kim Đan sơ kỳ bay vọt lên tới Nguyên Anh sơ kỳ, tốc độ đề thăng như vậy, cũng không khỏi quá mức thái quá đi thôi? Đây...đây xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao làm được?" Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tô Hiểu Hồng và Trương Văn Trọng, bức thiết muốn biết một màn kinh người này, đến tột cùng là thật hay giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]