Chương trước
Chương sau
"Yêu lực thật mạnh." Chân mày Trương Văn Trọng nhướng lên, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc cùng ngưng trọng.
Hắn rõ ràng cảm giác được, yêu lực tuôn ra từ trong thân thể Tần Thiên Long lúc nổ tung, còn mạnh mẽ hơn cả yêu lực do Tiêu Đồ có tu vi Luyện Hư kỳ toàn lực phóng xuất ra.
Đây rốt cục là loại yêu quái gì?
Trương Văn Trọng không kịp nghĩ nhiều, việc cấp bách là phải chống đỡ yêu lực cường đại đang ập đến kia. Bằng không tính mạng của hắn xem như phải xong ở nơi này.
Trương Văn Trọng kéo Trần Hi ra phía sau, lập tức vung lên hai tay kháp kiếm quyết, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ. Một đạo kiếm khí như biển rộng dâng trào mãnh liệt lập tức từ trong thân thể hắn tuôn ra, ở trước mặt hắn ngưng tụ thành một thanh kiếm quang thật lớn, đón lấy yêu lực cường đại kia đánh tới.
Trong tiếng long ngâm vang dội cùng phượng minh thanh thúy, chuẩn tiên khí Bàn Long Ngọc Xích và Long Phượng Trình Tường Ấn đồng thời xuất hiện ngay bên cạnh Trương Văn Trọng, linh lực tinh thuần cuồn cuộn không ngừng phóng ra, tuôn vào thanh kiếm quang thật lớn ngay trước người Trương Văn Trọng, phóng xuất ra từng đạo quang mang bảy màu xinh đẹp rực rỡ.
Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí từ trong thân thể Trương Văn Trọng phóng xuất ra, lập tức va chạm vào luồng yêu lực đang nặng nề tuôn đến.
Trong một tiếng "oanh" nổ tung, toàn bộ vật phẩm chất đống bên trong nhà kho trong nháy mắt hóa thành bột mịn, kiếm khí do Trương Văn Trọng phóng xuất cùng yêu lực kinh khủng cường hãn đã trong cùng một thời khắc tiêu tán vô hình.
Lần này giao phong, nhìn như chẳng phân biệt được cao thấp.
Trương Văn Trọng phun ra một ngụm máu tươi, vội vã lấy ra mấy viên Tam Thanh Đại Đạo Đan ném vào trong miệng, mượn dược tính chữa thương cùng khôi phục linh lực bị hao tổn. Cùng lúc đó, hắn đem thần thức tán phát ra ngoài với hạn độ lớn nhất, muốn tìm ra nơi ẩn thân của yêu quái kia. Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là, trong ngoài làng du lịch suối nước nóng, căn bản không hề có yêu quái gì tồn tại. Mà càng làm cho hắn cảm giác kỳ quái chính là, sau khi phóng xuất ra luồng yêu lực cường đại kia, con yêu quái tựa hồ cũng đã biến mất, không còn yêu lực gì kéo tới.
Sau khi xác định đã không còn nguy hiểm, Trương Văn Trọng chau mày, trầm ngâm suy tư: "Yêu lực này, rất kỳ quái..."
Tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên bên trong nhà kho cũng hấp dẫn những đệ tử Phong Sơn phái đang vội vàng quét tước thanh lý bên trong làng du lịch.
Trần Nhàn dẫn theo bốn đệ tử có tu vi Kết Đan kỳ, hạng nặng vũ trang xuất hiện ở trước mặt Trương Văn Trọng. Nhìn thấy miệng hắn ứa máu, đều hoảng sợ nhảy dựng, vội vàng hỏi: "Tông chủ, ngài không có việc gì chứ?"
Trần Nhàn kéo em trai của mình lôi ra, chất vấn: "Trần Hi, vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tông chủ bị thương mà em không có sao vậy?"
Trần Hi liền đem chuyện vừa xảy ra hướng mọi người giảng thuật một lần: "Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, tên hỗn đản Tần Thiên Long đột nhiên tự bạo, sau đó có một cỗ năng lượng cực kỳ cường đại từ trong thân thể hắn bừng lên. Nếu như không phải tông chủ đúng lúc xuất thủ, chỉ sợ tính mạng của mấy người chúng tôi đã giao tại chỗ này."
Sắc mặt Trần Nhàn trầm xuống, trách cứ: "Khi có nguy hiểm phát sinh, hẳn là các ngươi nên che chắn ở phía trước tông chủ, mà không phải để tông chủ che chắn phía trước em..."
Trương Văn Trọng ngăn lại sự trách cứ của Trần Nhàn đối với Trần Hi, nói: "Không nên trách cứ Trần Hi, vừa rồi cỗ yêu lực cực kỳ cường đại, nếu như hắn tùy tiện tiến lên, sẽ bị chết rất thảm. Nhưng làm kẻ khác kỳ quái chính là, sau khi cỗ yêu lực đầu tiên của tên yêu quái bị ngăn trở, chẳng hiểu vì sao lại không tiếp tục nữa. Nếu như hắn tiếp tục phát động công kích, ta còn thật không dám khẳng định có thể chống đỡ được bao lâu. Nếu như ta không đoán sai, thả ra yêu lực giết chết Tần Thiên Long, lại có ý đồ thu thập luôn cả chúng ta, hẳn chính là hai yêu quái Ngạo, Sơn mà Tần Thiên Long đã nói..."
Trần Nhàn ném ánh mắt như muốn nói "sau khi trở về sẽ thu thập em" với Trần Hi, sau đó hướng Trương Văn Trọng xin chỉ thị: "Tông chủ, có cần chúng tôi phái nhân thủ tìm kiếm hai tên yêu quái ra không?"
Trương Văn Trọng trầm ngâm một phen, nói: "Có hai yêu quái cường đại như vậy giấu trong chỗ tối, vô luận là đối với những người tu chân như chúng ta hay đối với dân chúng bình thường đều là một uy hiếp cực lớn, đích thật nên nắm giữ được hành tung của bọn hắn, nhưng tu vi của các ngươi quá thấp, một khi phát hiện được tung tích của hai yêu quái, không thể hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ. Chỉ cần giám thị xa xa, lập tức báo cho ta biết."
Sau đó hắn đem gương mặt đặc thù của hai yêu quái Ngạo, Sơn nói cho Trần Nhàn, để Trần Nhàn bắt tay vào việc điều tra sưu tầm.
Không chỉ có như vậy, Trương Văn Trọng còn gọi điện thoại cho Lâm Phong, đem việc này nói cho hắn. Dù sao Lâm Phong là người phụ trách Đặc Cần tổ tại Vân Thai thị, hơn nữa cũng tinh thông truy bắt yêu quái. Có Đặc Cần tổ hỗ trợ, tin tưởng rất nhanh có thể nắm giữ hành tung của hai yêu quái Ngạo, Sơn.
Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng kể lại, Lâm Phong không nói một câu nào, lại lâm vào trầm mặc.
Loại phản ứng này của hắn, thật sự có chút khác thường.
Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, lập tức đoán được ngọn nguồn trong đó, chất vấn: "Lâm Phong, có phải anh đã biết chuyện gì?"
Câu trả lời của Lâm Phong có chút hàm hồ ấp úng: "Tình huống cụ thể, tôi cũng không quá rõ ràng. Tôi chỉ biết, lần này các quốc gia đều phái tu sĩ, dị năng giả trà trộn vào trong quân nhân bình thường, đi tới Vịnh Ả Rập. Ở bên ngoài, nói là đi tiêu diệt hải tặc. Nhưng trên thực tế, phảng phất có liên quan tới lời đồn đãi tận thế năm 2012, có một chút quan hệ. Chỉ tiếc địa vị của tôi trong Đặc Cần tổ không cao, rất nhiều điều cơ mật đều không được tiếp xúc. Biết được cũng chỉ có bao nhiêu đó..."
Trương Văn Trọng rất rõ ràng, Lâm Phong nắm giữ tin tức cơ mật tuyệt đối cũng không chỉ có bao nhiêu đó. Sở dĩ hắn hàm hồ ấp úng, phỏng chừng có liên quan tới điều lệ bảo mật hay kỷ luật gì đó. Nếu hắn không muốn nói hoặc là không thể nói, như vậy Trương Văn Trọng cũng sẽ không ép hỏi. Nhưng câu nói của Lâm Phong, lại để lộ ra một tin tức trọng yếu.
Ngày tận thế năm 2012 theo như lời của Tần Thiên Long, hẳn có quan hệ cực lớn đối với yêu ma bị phong ấn bên trong Hỗn Độn Tu La Giới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng lập tức hỏi: "Lâm Phong, chuyện Đặc Cần tổ điều tra tại Vịnh Ả Rập, tiến triển làm sao? Cửa vào Hỗn Độn Tu La Giới, thật sự xuất hiện ở đó sao?"
Đối với vấn đề này Lâm Phong cũng không tiếp tục hàm hồ ấp úng, mà thở dài thở ngắn hồi đáp: "Theo tin tức đưa về từ Vịnh Ả Rập mà xem, cửa vào Hỗn Độn Tu La Giới hẳn nằm ngay dưới đáy biển Vịnh Ả Rập. Nhưng làm kẻ khác nghi hoặc chính là, ở cửa vào Hỗn Độn Tu La Giới, trải rộng cơ quan bẫy rập hung hiểm ác độc, vô luận là người của Đặc Cần tổ, hay tu sĩ, dị năng giả của những quốc gia khác, đều đã chịu nhiều đau khổ tại cơ quan bẫy rập này. Trước đó chúng tôi mua Tị Độc Đan từ chỗ quý phái, đã dùng để trị liệu thành viên bị trúng độc."
"Anh nói cái gì? Lối vào Hỗn Độn Tu La Giới trải rộng rất nhiều cơ quan bẫy rập?" Trương Văn Trọng nghe vậy nhíu mày, hắn đối với Hỗn Độn Tu La Giới cũng có hiểu biết. Theo trong ấn tượng của hắn, cửa vào Hỗn Độn Tu La Giới hẳn không thể có cơ quan bẫy rập mới đúng. Bởi vì ở tại Hỗn Độn Tu La Giới có một cấm chế cường đại, cấm chế không chỉ nhốt yêu ma, còn làm cho toàn bộ cơ quan cạm bẫy, pháp trận đều khó có thể phát huy ra công hiệu.
Thế nhưng hiện tại, Lâm Phong lại nói lối vào Hỗn Độn Tu La Giới có rất nhiều cơ quan cạm bẫy...
Đây đến tột cùng ở đâu xảy ra vấn đề?
Lẽ nào cửa vào Hỗn Độn Tu La Giới dưới đáy biển Vịnh Ả Rập cũng không phải thực sự?
"Đúng vậy, rất nhiều cơ quan bẫy rập, hơn nữa toàn bộ đều có uy lực cường đại, rất khó phá giải." Lâm Phong cũng không biết trong lòng Trương Văn Trọng suy nghĩ chuyện gì, mà tiếp tục nói: "Hiện tại, chúng tôi đã tạm thời buông tha kế hoạch tiến nhập Hỗn Độn Tu La Giới tra xét tình huống, sửa lại tạo thành một trạm quan sát gần đó, dùng quản chế tình huống. Bất quá nếu các tu sĩ hay dị năng giả của quốc gia khác cố ý đi vào đó hay không, đến tột cùng bọn họ đang muốn thế nào, bây giờ chúng tôi còn chưa thể kết luận."
Trương Văn Trọng thoáng do dự một chút, nhưng vẫn không đem suy đoán của mình nói ra. Dù sao đây chỉ là một suy đoán, còn chưa có được căn cứ thiết thực chứng minh. Cuối cùng hắn chỉ nói: "Tuyển chọn của các vị, rất có thể là chính xác."
Sau khi hàn huyên vài câu liên quan tới Vịnh Ả Rập và bốn người béo hòa thượng, Trương Văn Trọng lại nhờ Lâm Phong phái thành viên Đặc Cần tổ, hiệp trợ đệ tử Phong Sơn phái lục soát hành tung của hai yêu quái Ngạo, Sơn.
"Không thành vấn đề, ở chuyện này Đặc Cần tổ chúng tôi sẽ toàn lực hiệp trợ Phong Sơn phái." Đối với yêu cầu này của Trương Văn Trọng, Lâm Phong không có lý do gì cự tuyệt. Thân là người phụ trách Đặc Cần tổ tại Vân Thai thị, việc tra xét, bắt giữ yêu ma quỷ quái có nguy hại đối với loài người vốn chính là chức trách của hắn.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng lâm vào trầm tư: "Ngạo? Sơn? Rốt cục là họ, hay là danh hiệu? Hai tên yêu quái này, cùng lời của Tần Thiên Long, và nữ nhân áo trắng thần bí, có tồn tại quan hệ gì không?"
Ngay trong lúc Trương Văn Trọng còn đang trầm tư, trên nóc một tòa lầu cao nằm trong Vân Thai thị, Lão Sơn đang khoanh chân nhắm mắt ngồi, mở bừng mắt, há mồm khái ra một ngụm máu tươi, dùng thanh âm hơi khàn khàn nói: "Không nghĩ tới nha, tiểu tử này không chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ, lại còn có hai kiện chuẩn tiên khí phòng thân...Còn có kiếm khí của hắn, không ngờ lại tinh thuần sắc bén như vậy, có chút vị đạo của tên hỗn đản Lữ Thuần Dương (Lữ Đồng Tân trong Bát Tiên, có danh hiệu Thuần Dương chân nhân). Lẽ nào tiểu tử này là đồ tử đồ tôn của Lữ Thuần Dương?"
Lão Ngạo đứng ngay bên người hắn, vẻ mặt biểu tình tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão Sơn, ta chỉ thị cho ngươi giết chết Tần Thiên Long diệt khẩu, cũng không cho ngươi tùy tiện tiến công Trương Văn Trọng. Đập cỏ động rắn chỉ là việc nhỏ, dẫn động trớ chú coi như đã xong, nếu không phải ta đúng lúc ngăn cản yêu lực của ngươi, chỉ sợ Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp đã phủ xuống trên đầu chúng ta, cho chúng ta hóa thành bột mịn mất rồi."
"Ta làm sao biết tên tiểu tử kia lại lợi hại như vậy..." Lão Sơn lầm bầm nói, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, hắn cũng có chút nghĩ mà sợ, mồ hôi lạnh toát ra, trong nháy mắt đã làm ướt đẫm toàn thân hắn.
Lão Ngạo nói: "Hừ, mao bệnh nóng nảy của ngươi, đã sớm nên sửa lại. Thế nào, hồi phục chưa? Nếu như hồi phục, chúng ta mau nhanh đi thôi. Không có gì bất ngờ xảy ra, Đặc Cần tổ và Phong Sơn phái rất nhanh sẽ tìm tòi hành tung của chúng ta trong toàn thành. Tuy rằng chúng ta không sợ những tiểu tạp binh kia, nhưng trớ chú của chúng ta còn chưa giải, rước lấy phiền phức thì không được rồi."
Lão Sơn miễn cưỡng đứng lên, nói: "Ngươi nói rất đúng, chúng ta đi thôi, đi tìm vài con ngư yêu, hà yêu...ha ha, sau đó cho hắn thấy một hồi đại ôn dịch, nhìn hắn làm sao bây giờ ha ha ha ha..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.