Trương Văn Trọng mới vừa ra khỏi cửa, liền lấy điện thoại gọi cho Trần Nhàn, để nàng an bài một chiếc xe cho hắn. Lúc này, Trần Nhàn và Trần Hi cũng đang trên đường chạy tới Vân Thai thị, nhưng đối với mệnh lệnh của Trương Văn Trọng, nàng vẫn không dám vi phạm, lập tức gọi điện thoại cho đệ tử phụ trách tại huyện Ẩn Ngạc, để bọn họ mau nhanh đưa xe tới cho hắn. Đợi ngay cửa tiểu khu khoảng năm sáu phút, một chiếc Audi màu đen chạy tới, dừng ngay trước cửa tiểu khu. Người trên xe xuống tới, chính là quản lý Trần Đạo Lĩnh của hội sở cao cấp Mục Mã Trường, hắn bước nhanh đến bên người Trương Văn Trọng, cung kính hành lễ, nói: "Tông chủ, đã đưa xe đến, ngài có cần tôi làm tài xế đưa ngài đi không?" Trương Văn Trọng xua tay cự tuyệt nói: "Không cần đâu, đưa chìa khóa xe cho ta là được." "Dạ." Trần Đạo Lĩnh vội vàng giao chìa khóa xe cho hắn. Cầm chìa khóa xe, hắn ngồi vào trong, vừa mở máy vừa hạ cửa sổ xe xuống hỏi Trần Đạo Lĩnh: "Ngươi phải về hội sở Mục Mã Trường sao? Muốn ta đưa ngươi một đoạn đường không?" Trần Đạo Lĩnh cảm kích, vội vã xua tay nói: "Không dám làm phiền tông chủ đưa tiễn, tôi tự mình ngồi xe về là được." Trương Văn Trọng gật đầu, cũng không khuyên nhiều, lúc này lái xe đi thẳng về hướng sân bay quốc tế Vân Thai thị. Mười giờ hai mươi phút sáng, Trương Văn Trọng đã đến sân bay Vân Thai thị, sau khi cho xe vào bãi, lại đi vào cửa ra sân bay, chờ đợi Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng xuất hiện. Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng ngồi chuyến bay mười giờ bốn mươi phút mới hạ cánh. Sau khi chờ đợi bọn họ được hai mươi phút, hắn cũng phát hiện có thật nhiều người tu chân đi ra sân bay. Tuy rằng tông phái tu vi của những người tu chân này đều khác nhau, nhưng có một mục đích giống nhau, đó chính là tới đây tham gia hội đấu giá tu chân do Phong Sơn phái và Hà Phi Quan liên hợp tổ chức. Khác với việc Trương Văn Trọng chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra thân phận cùng tu vi của những người tu chân kia, nhưng bọn họ lại không có ai nhìn ra được sâu cạn của hắn. Ở trong mắt những người này, trên người hắn không có một chút linh lực, không khác biệt gì với những người thường tại sân bay. Trương Văn Trọng đại khái tính toán một chút, trong thời gian hai mươi phút hắn đợi Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng, chí ít có mấy chục người tu chân đi ra khỏi sân bay. Theo như tình huống này, hội đấu giá tu chân lần này nhân số tham dự thật sự rất nhiều, không thể nghi ngờ sẽ rất náo nhiệt. Mười giờ bốn mươi phút, máy bay từ Ung Thành đã đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Vân Thai thị, sau một lát, Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng xuất hiện ngay cửa ra vào sân bay, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người chung quanh. Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng, đều là tiểu mỹ nhân nhất đẳng, vẻ mỹ lệ và khí chất của hai người, hoàn toàn khác hẳn. Khí chất của Vưu Giai, cao nhã tri tính, giống như một đóa hoa sen tuyết băng sơn thánh khiết, khí chất của Tô Hiểu Hồng, thanh xuân hoạt bát, giống như một đóa hướng dương nhiệt tình như lửa. Hai người đi cùng nhau, không muốn hấp dẫn người cũng rất khó khăn. Trên thực tế, dọc theo đường đi từ Ung Thành đến Vân Thai, những người có ý đồ đến gần hai nàng thật sự không ít. Đương nhiên, hai nàng đều không chút hòa nhã đối với những kẻ có ý đồ kia. Cũng có kẻ đui mù muốn càn quấy, đều bị Tô Hiểu Hồng chỉnh trị một phen, khi bọn họ ngạc nhiên với sức lực mạnh mẽ của nàng, cũng đều tránh né thật xa không dám tiếp tục đến gần. Nguồn: truyentop.net Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng cùng lúc nhìn thấy Trương Văn Trọng, trên mặt hai nàng không hẹn cùng hiện ra dáng tươi cười khiến người kinh diễm, làm những người chung quanh hoa cả mắt. Ngay khi mọi người cảm khái uy lực của hai mỹ nhân cười tươi thật sự kinh người, hai nàng cũng đã hướng Trương Văn Trọng ở phía xa, hô lên: "Trọng ca...lão sư." Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng bước nhanh đến bên người Trương Văn Trọng, hai nàng ôm hai cánh tay hắn cùng đi ra sân bay, chỉ để lại một đám người sững sờ trợn tròn mắt. Hồi lâu sau, bọn họ phục hồi lại tinh thần, trong lòng tràn đầy khiếp sợ suy đoán cùng nghị luận: "Tên vừa rồi là ai nha? Nhìn gương mặt bình thường, ăn mặc phổ thông, không có gì ấn tượng, không ngờ có thể trái ôm phải ẵm, còn là hai đại mỹ nhân nhất lưu, lẽ nào hiện tại mỹ nữ đều bị mù mắt hay sao?" "Tên kia không phải là con cháu nhà giàu hay con cháu nhà quan đó chứ? Nếu không hai đại mỹ nữ làm sao chịu coi trọng hắn? Tuy nói hắn ăn mặc phổ thông, nhưng không chính xác người ta là người thích điệu thấp..." "Trái ôm phải ẵm...Đây mới là thần tượng của nam nhân." Ngoại trừ người thường đang suy đoán, người tu chân nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc suy đoán trong lòng. Có người rất kinh ngạc đối với tu vi của Tô Hiểu Hồng: "Cô gái nhỏ trẻ tuổi kia là ai? Nhìn chưa đầy hai mươi tuổi phải không? Không ngờ đã có tu vi Kim Đan kỳ, rốt cục cô ấy là đệ tử môn phái nào? Vì sao cho tới bây giờ không có nghe nói qua cô ấy? Thật không biết cô ta làm sao tu luyện, tuổi còn trẻ như vậy đã tu luyện tới Kim Đan kỳ." Cũng có người cảm thấy hiếu kỳ đối với thân phận của Trương Văn Trọng: "Tiểu tử kia là ai? Hắn rõ ràng là một người thường không có nửa điểm linh lực, thế nào có thể làm cho một người tu chân Kim Đan kỳ cung kính đối với hắn? Có phải hắn là người đại lý của một đại môn phái tu chân ở thế tục?" Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại suy đoán về ba người Trương Văn Trọng truyền ra trong sân bay. Mà ngay lúc này, ba người thân là đương sự, đã ngồi vào xe Audi, nhanh chóng rời khỏi sân bay. Vưu Giai ngồi vào vị trí cạnh lái xe, Tô Hiểu Hồng ngồi ở băng sau, nàng chưa từng đi xa nhà, có vẻ rất hưng phấn, liên tục nhìn trái rồi nhìn phải, không yên tĩnh được một khắc nào. Vừa nhìn phong cảnh xung quanh, nàng còn hưng phấn nói: "Lão sư, nghe nói huyện Ẩn Ngạc của thầy là một nơi du lịch, có rất nhiều danh thắng cổ tích? Hắc hắc, em thật muốn đi dạo chơi một lượt tức khắc. Hiện tại chúng ta đi đâu? Huyện Ẩn Ngạc sao?" Trương Văn Trọng cũng không vội vàng trả lời vấn đề của Tô Hiểu Hồng, mà liếc mắt nhìn Vưu Giai, hỏi: "Thế nào, em không có nói cho cô ấy sao?" Vưu Giai lắc đầu đáp: "Không có, em không biết nên nói như thế nào." "Lão sư, Giai Giai tỷ, hai người đang nói gì vậy? Huyền bí thế?" Tô Hiểu Hồng cau mày, vẻ mặt không giải thích được nói: "Em van thầy, hai người có thể nói điều mà em cũng nghe hiểu có được không?" Nghe được Tô Hiểu Hồng oán giận, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, nói: "Tiểu muội, hiện tại chúng ta cũng không vội quay về huyện Ẩn Ngạc. Bởi vì, có một hội đấu giá tu chân, sẽ tổ chức tại Vân Thai thị. Chúng ta sẽ đi tham gia hội đấu giá này trước, sau đó lại quay về huyện Ẩn Ngạc. Cô yên tâm, cô muốn đến những điểm du lịch, sau đó tôi sẽ đưa cô đi." Nghe được Trương Văn Trọng thẳng thắn nói ra năm chữ "hội đấu giá tu chân", đầu tiên Tô Hiểu Hồng sửng sốt, sau đó len lén dùng khóe mắt quan sát Vưu Giai, thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, không hề có vẻ ngạc nhiên, nhất thời liền đoán được Trương Văn Trọng hơn phân nửa đã nói rõ thân phận người tu chân cho Vưu Giai biết. Nghĩ tới bí mật nguyên bản chỉ thuộc về nàng và Trương Văn Trọng độc hưởng, hiện tại lại có thêm Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng nhiều ít có chút thất lạc. Nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình, cũng không biểu lộ tình tự thất lạc trên mặt, trái lại còn cười oán giận nói: "Xem ra, Giai Giai tỷ hẳn đã biết hết rồi nha? Ghê tởm, hai người không chịu nói em nghe một tiếng, làm hại em dọc đường đi đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, hai người phải bồi thường cho em, an ủi tâm linh thụ thương của em mới được." Vưu Giai buồn cười, vừa cười vừa nói: "Em không hỏi qua chị, chị tự nhiên sẽ không nhắc tới chuyện này. Về phần bồi thường sao, tìm lão sư của em, hiện tại hắn là người giàu có." Trương Văn Trọng cũng nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu nói: "Như thế này, đến hội đấu giá tu chân, cô nhìn thấy thích thứ gì, chỉ cần mua, tôi sẽ trả tiền. Thế nào, bồi thường này làm cô thỏa mãn chứ?" "Thỏa mãn, thỏa mãn." Tô Hiểu Hồng quá đỗi vui mừng, giơ cao hai tay hoan hô. Vưu Giai hiếu kỳ hỏi: "Ai, Trọng ca, hội đấu giá tu chân, dù thứ gì để trả? Lẽ nào cũng là tiền sao?" Trương Văn Trọng cười đáp: "Tiền đối với người tu chân mà nói, ý nghĩa không lớn. Cho nên trong hội đấu giá tu chân, chỉ lấy vật đổi vật, hay dùng đan dược nhất phẩm xem là tiền. Mà hội đấu giá tu chân lần này, chính dùng đan dược nhất phẩm làm đồng tiền cơ sở." Nói đến đây, hắn lấy ra một bình sứ, đưa cho Tô Hiểu Hồng đang ngồi ở băng sau. Tô Hiểu Hồng cầm lấy, mở nắp bình nhìn một viên đan dược màu bích lục bên trong, hiếu kỳ hỏi: "Đây là đan dược gì? Thơm quá." Trương Văn Trọng giải thích: "Đây là Cửu Phẩm Tam Liên Đan, đan dược thất phẩm, sau khi dùng sẽ có công hiệu đề thăng tu vi rất lớn. Vốn tôi cho rằng tu vi của cô còn dừng lại tại Kết Đan kỳ, dùng xong viên đan dược này, là có thể đột phá Kim Đan kỳ. Nhưng không nghĩ đến cô dựa vào chính năng lực của mình tự bước lên Kim Đan kỳ. Thật không hổ là người có thất khiếu linh lung tâm. Thiên phú đúng làm kẻ khác ước ao...Nhưng với tu vi Kim Đan sơ kỳ hiện tại của cô, sau khi dùng xong Cửu Phẩm Tam Liên Đan, chỉ cần hấp thu dược hiệu ở hạn độ lớn nhất, nghĩ đến bước vào Kim Đan trung kỳ sẽ không thành vấn đề, còn có khả năng bước vào luôn Kim Đan hậu kỳ." "Viên đan dược này lại lợi hại như vậy?" Nhìn Cửu Phẩm Tam Liên Đan trong bình sứ, trên mặt Tô Hiểu Hồng lộ vẻ vui mừng, nàng rất muốn ăn ngay viên đan dược, nhưng biết hiện tại không phải thời gian tu luyện, chỉ đành phẫn nộ đem bình sứ cất vào, tạm gác khi nào rảnh rỗi mới dùng. Đồng thời nàng cũng tràn ngập chờ mong cùng hiếu kỳ với hội đấu giá, khẩn cấp hỏi: "Lão sư, hiện tại chúng ta đi tham gia hội đấu giá sao?" Trương Văn Trọng cười lắc đầu, nói: "Không, hội đấu giá phải chờ tới buổi chiều mới bắt đầu. Chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm trưa trước, sau đó nghỉ ngơi, rồi tham gia hội đấu giá cũng không muộn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]