Chương trước
Chương sau
Sau khi những đứa trẻ phát tiết toàn bộ oán hận, phẫn nộ cùng lệ khí trong lòng, đám người tên đầu trọc mình đầy thương tích nằm trên mặt đất, tiếng kêu rên thảm thiết đã yếu ớt hơn rất nhiều, đều chỉ còn dáng dấp hấp hối.
Đây cũng do Trương Văn Trọng đứng ra ngăn cản, bằng không, tên đầu trọc cùng đồng bọn đều phải đem mạng nhỏ nhét lại chỗ này. Bọn hắn phạm phải tội nghiệt như vậy, tự nhiên chết còn chưa đủ, chỉ là Trương Văn Trọng không muốn để cho những đứa trẻ nhiễm phải mạng người, nên mới cho bọn hắn kéo dài hơi tàn xuống tới.
Đợi những đứa trẻ dừng tay, Trương Văn Trọng thi triển Chúc Do Thuật làm cho nỗi lòng thô bạo của bọn trẻ từ từ khôi phục sự bình ổn.
Cô bé gái kia vẫn luôn ở bên người Trương Văn Trọng, lúc này lấy tay nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của hắn, nói: "Chú, cảm ơn chú đã cứu chúng con."
Trương Văn Trọng mỉm cười, đang chuẩn bị trả lời, thế nhưng một nam hài khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi đứng cách đó không xa đột nhiên hét lên: "Không xong, chúng ta phải mau nhanh rời khỏi đây, phải nhanh rời khỏi đây!"
"Làm sao vậy?" Trương Văn Trọng hỏi.
Nam hài nhặt lên điện thoại di động vẫn mở máy nằm trên mặt đất, nhìn tên người biểu hiện trên màn hình, sắc mặt trắng bệch nói: "Điện thoại này đang gọi cho Hùng ca."
Trương Văn Trọng lại hỏi: "Hùng ca là ai?"
Nam hài nhanh tay tắt máy, sau đó hồi đáp: "Hùng ca là hắc lão đại của Vân Thai thị, đám người này mỗi tháng đều nộp lên cho bọn họ một số tiền bảo hộ. Điện thoại này khẳng định bọn hắn gọi điện báo Hùng ca cầu cứu. Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây, bằng không chờ Hùng ca dẫn thủ hạ của hắn tới, chúng ta đều phải chết ở nơi này."
Lời vừa nói ra, những đứa trẻ trong viện toàn bộ đều như phát điên, trong sự thất kinh, bọn trẻ đều thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, thật vất vả mới thoát hiểm từ miệng cọp, bọn trẻ cũng không hi vọng tiến vào ổ sói.
Nhìn thấy tình cảnh này, vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, lớn tiếng quát: "Không nên hoảng, hãy nghe chú nói, trên người các cháu không có tiền, lại không có phương thức liên lạc người nhà, dù từ nơi này chạy ra ngoài, có thể đi được nơi đâu? Được rồi, đều tỉnh táo lại!" Trong thanh âm của hắn ẩn chứa lực lượng của Chúc Do Thuật, làm cho những đứa trẻ đang thất kinh lại bình tĩnh trở lại.
Nhưng có mấy đứa trẻ cũng không hề giảm bớt sự lo lắng, ồn ào phát biểu chính ý kiến của mình:
"Thủ hạ cùng Hùng ca rất nhanh sẽ tới, nếu như chúng ta không mau nhanh rời khỏi đây, chẳng phải là ngồi chờ chết sao?"
"Tôi nghe nói, đám thủ hạ của Hùng ca từng giết người, ngay cả đám đầu trọc này đều sợ bọn hắn, chúng ta mau nhanh rời khỏi đây, tìm một chỗ trốn thôi!"
"Phải nha, phải nha, chúng ta mau nhanh rời khỏi đây thôi."
Lúc này cô bé gái buông tay khỏi áo Trương Văn Trọng, hướng những đứa trẻ đang lo sợ lớn tiếng nói: "Có chú ở đây, chúng ta còn cần sợ thủ hạ của Hùng ca hay sao? Tôi tin tưởng chú, chú nhất định có cách cứu chúng ta bình an rời nơi này!" Nó tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng bởi vì trải qua nhiều kinh lịch, cho nên tâm trí thành thục hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.
Nữ hài được Trương Văn Trọng cứu lúc này cũng đứng dậy nói: "Tôi cũng tin tưởng anh...ách, là chú có thể bình an cứu đi chúng ta!" Nó vốn muốn gọi Trương Văn Trọng là đại ca, thế nhưng bị nghẹn trong miệng nói không nên lời, cuối cùng đành đỏ mặt, gọi theo cô bé là "chú". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nghe hai nữ hài nói, Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười khổ, âm thầm nói: "Ta biến thành "đại thúc" hồi nào? Ta có già như vậy sao?" Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn nói theo hai nữ hài: "Không sai, chú nhất định sẽ đưa mọi người quay về bên cạnh người nhà của mình!"
Những đứa trẻ nhìn nhau, nhưng cũng không nói chuyện. Cứ như vậy lặng im vài phút, mới có một đứa trẻ lên tiếng: "Cháu...cháu tin tưởng chú!"
Ngay sau đó là đứa thứ hai, đứa thứ ba cho đến cuối cùng toàn bộ những đứa trẻ cùng kêu lên: "Chúng cháu tin tưởng chú!"
Trương Văn Trọng nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Cảm ơn các cháu tín nhiệm, chú tuyệt đối sẽ không để mọi người thất vọng. Được rồi, chuyện của Hùng ca và thủ hạ của hắn, mọi người không cần lo lắng, chú sẽ cho bọn hắn một lần kinh lịch khắc cốt minh tâm. Hiện tại có lẽ mọi người đã đói bụng phải không? Đi ăn cơm chiều trước, sau đó chú sẽ trị liệu thương thế trên người các cháu. À, được rồi, thuận tiện tìm vài sợi dây tới, đem những tên cặn bã này trói lại!"
Dáng tươi cười của hắn, làm trái tim những đứa trẻ trong nháy mắt đều bình ổn trở lại. Ở lúc này, dù trời có sụp xuống những đứa trẻ này cũng sẽ không sợ hãi. Bởi vì bọn trẻ tin tưởng, người chú nhìn qua cũng không có vẻ cường tráng cao lớn lắm, có thể đem bầu trời sụp xuống đẩy ngược lên trở lại.
Những đứa trẻ lập tức dựa theo lời phân phó của Trương Văn Trọng, bắt đầu bận rộn lên. Khác với ngày xưa chính là, ngày hôm nay những đứa trẻ bận rộn, trên mặt lại tràn đầy dáng tươi cười cùng hi vọng, mà cũng không còn vẻ kinh khủng lẫn sợ hãi trước kia.
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, lấy ra điện thoại, bấm số của người phụ trách Diêu Khoái thuộc Cục An Ninh quốc gia tại Ung Thành.
Không đợi hắn nói, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm Diêu Khoái: "Trương tướng quân, anh không phải đã quay về huyện Ẩn Ngạc mừng năm mới với gia đình sao? Sao còn gọi điện thoại cho tôi? Có chuyện gì cần phân phó ư?"
Trương Văn Trọng cũng không ngạc nhiên chuyện Diêu Khoái biết hắn về huyện Ẩn Ngạc, hắn tốt xấu cũng là người phụ trách Cục An Ninh quốc gia tại Ung Thành, nếu như không biết việc này, đó mới là kỳ lạ.
"Đích thật là có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ." Trương Văn Trọng nói, đem chuyện đã xảy ra bên này giảng thuật cho Diêu Khoái nghe một lần.
Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng kể lại, Diêu Khoái cũng vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ còn có chuyện như vậy? Ghê tởm, quả nhiên là ghê tởm! Trương tướng quân, anh yên tâm, tôi liên lạc người của Vân Thai thị, để cho bọn họ mau chóng cùng anh liên lạc, giúp đỡ những đứa trẻ bị bắt cóc mau chóng tìm được cha mẹ bọn nhỏ!"
"Tốt, chuyện này tôi nhờ anh." Dứt lời, Trương Văn Trọng liền cắt đứt điện thoại. Mà ngay lúc này, cô bé sáu bảy tuổi kia đang cầm một chén cơm nóng hôi hổi đi tới trước người Trương Văn Trọng, đưa cao chén cơm bằng hai tay, nói: "Chú ơi, chén cơm này là của chú."
"Cảm ơn." Trương Văn Trọng cũng không khách khí, tiếp nhận chén cơm, mỉm cười hỏi: "Cháu tên là gì?"
"Bọn họ đều gọi cháu là Liên Nam." Cô bé cười đáp, hình dạng khi nó cười nhìn thật khả ái, sau đó lại xoay người chạy về giữa phòng, bưng ra một chén cơm khác, đứng bên người Trương Văn Trọng, cùng ăn với hắn, thường thường còn cùng Trương Văn Trọng trò chuyện vài câu, hài lòng cười liên tục. Về phần đám người tên đầu trọc, không chỉ bị trói gô lên, trong miệng mỗi tên đều bị nhét một đống vớ chân cứng ngắc.
Ngay khi Trương Văn Trọng và những đứa trẻ ăn cơm tối, Hùng ca nhận được điện thoại, cũng dẫn theo đám thủ hạ hùng hổ chạy tới, địa phương này vốn hẻo lánh nhất thành thị, bốn phía vô cùng hoang vu, bằng không tên đầu trọc cũng sẽ không lựa chọn đặt tổ chim ngay nơi này. Giờ khắc này, đám người Hùng ca đi đến, cũng đánh vỡ sự yên lặng tại đây.
Những đứa trẻ bên trong viện, tự nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, sắc mặt chợt biến đổi: "Người của Hùng ca đã đến."
"Đừng lo lắng, tiếp tục ăn, tất cả còn có chú." Trương Văn Trọng mỉm cười nói, trên mặt không hề có chút kinh hoảng. Ngay khi hắn nói chuyện, Bàn Long Ngọc Xích hóa thành một đoàn quang hoa màu lục nhạt.
Nhìn phản ứng của Trương Văn Trọng, những đứa trẻ cũng chợt bình tĩnh xuống tới, đều tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không để ý tới sự rầm rĩ bên ngoài sân.
Hùng ca cũng không rõ ràng chuyện đã xảy ra trong viện, tuy nói tên đầu trọc bức bách trẻ em ăn xin, chuyện này hắn cũng rất khinh thường, nhưng dù sao mỗi tháng tên đầu trọc đều giao cho hắn tiền bảo hộ, hiện tại đã xảy ra chuyện, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Vừa rồi hắn ở cách nơi này không xa tụ tập uống rượu, nhận được điện thoại, thẳng thắn dẫn theo một đám thủ hạ chạy vội tới. Dự định sau khi giúp tên đầu trọc giải vây, lại hung hăng đòi hắn một số tiền, đã sắp đến lễ mừng năm mới, tốt xấu cũng phải tìm một số tiền ăn năm mới chứ?
Nhìn vào sân viện đóng chặt cửa, một thủ hạ có tâm tư tương đối linh hoạt nói: "Hùng ca, tình huống bên trong viện không quá thích hợp nha. Anh nghe, bọn nhỏ không ngờ vẫn còn đang hài lòng cười đùa, hay là cảnh sát đến bưng hết đám người của tên đầu trọc?"
Hùng ca trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: "Mày nói cũng có vài phần đạo lý. Được, do mày lĩnh hai người qua xem tình huống. Nếu như trong viện chính là cảnh sát, chúng ta lập tức vọt đi. Nếu như là người trên đường, không quan tâm là ai, trước tiên đập một trận cho tao rồi nói!"
"Dạ." Tên thủ hạ gật đầu đáp, dẫn theo hai người khác thừa dịp bóng tối yểm hộ, cẩn thận mò vào trong sân.
Nhưng khi bọn hắn vừa đi được một hai bước, cũng đồng loạt ngã gục trên mặt đất, quăng ngã chổng vó theo tạo hình chó ăn phân.
Hùng ca giận tím mặt, đè thấp thanh âm mắng: "Mấy tên ngu ngốc các ngươi đến tột cùng đang làm gì? Con đường bằng phẳng như vậy mà cũng tự nhiên ngã sấp xuống?" Lời của hắn vừa thốt ra, lại đột nhiên cảm giác có thứ gì quấn lên chân mình, hắn nhanh cúi đầu xuống nhìn xem: "Đây là cái gì? Rắn sao?"
Hắn vội vã muốn kéo con rắn đang quấn dưới chân ném đi, nhưng khiếp sợ phát hiện, con rắn quấn chặt hai chân hắn, không cách nào hất ra. Nương theo ánh trăng cùng đèn xe, hắn kinh khủng phát hiện, quấn trên chân hắn căn bản không phải là rắn, mà là dây leo to cỡ ngón cái, giống như vật còn sống! Đồng thời hắn còn phát hiện, không chỉ có hắn, dù là các thủ hạ cũng toàn bộ bị những dây leo quỷ dị quấn chặt lại. Thậm chí, ngay cả vài chiếc xe của bọn hắn cũng đồng dạng bị dây leo quấn lấy.
"Đây...đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Hùng ca và đám thủ hạ kinh khủng không ngớt.
Ngay lúc này, bên trong phiến ruộng đồng cách đó không xa, đột nhiên thoáng hiện một đạo quang mang màu lục. Ngay sau đó, những củ cải, cải trắng, dưa leo đủ loại rau dưa bên trong ruộng đều dựng lên khỏi mặt đất, giống như một mảnh mưa đạn, bắn tới trên người Hùng ca và thủ hạ của hắn.
Dưới tác dụng của Bàn Long Ngọc Xích, những rau dưa kia trong nháy mắt trở nên cực lớn không gì sánh được, đồng thời còn cực kỳ cứng rắn. Đổ ập xuống như vậy, giống như ong vỡ tổ đập xuống tới, nhất thời đập đến Hùng ca và đám thủ hạ đầu rơi máu chảy, liên tục kêu lên thảm thiết.
"Trời ạ, đây là có chuyện gì nha?"
"Người cứu mạng nha, nơi này có quỷ, ta sợ a!"
"Ôi, cây hoa cúc của ta, con mẹ nó đây là củ cải gì vậy? Vì sao lại đâm vào trong cây hoa cúc của ta a?"
"Cảnh này không phải trong phim "thực vật đại chiến cương thi" sao? Nhưng vì sao hành động vai cương thi lại là chúng ta a? Trời xanh nha, đại địa nha, đến tột cùng là vị đại tiên nào đang dằn vặt chúng ta? Ai có thể phát phát từ bi, tới cứu cứu chúng ta a?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.