Chương trước
Chương sau
Trương Văn Trọng đích thật giữ đúng lời hứa của mình, ở bên trong phòng làm việc của Triệu Khánh Thuận khám bệnh cho các bệnh nhân, thậm chí cũng chưa từng nghĩ đến muốn uống một ngụm trà hay đi WC khoảnh khắc nào.
Sau khi viết xong đơn thuốc cho bệnh nhân cuối cùng, căn dặn bệnh nhân những điều cần chú ý, đợi hắn ra khỏi phòng làm việc, lúc này Trương Văn Trọng mới đứng dậy, hoạt động thân thể cứng ngắc của mình một chút.
Giờ khắc này, ngoài cửa sổ sắc trời đã sớm tối đen. Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, đã sắp đến mười giờ tối. Hắn thu thập đồ đạc một chút, định chuẩn bị rời khỏi đây.
Triệu Khánh Thuận đi vào, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, nói: "Trương giáo thụ, ngày hôm nay thật khổ cực cho anh. Anh xem anh kìa, lo khám bệnh cho bệnh nhân, thậm chí cơm tối cũng chưa từng kịp ăn. Được rồi, tôi đã đặt bàn ở trong một tửu lâu tốt nhất huyện Hòa Đình, nếu như Trương giáo thụ không chê, chúng ta đi ăn một bữa cơm được chứ?"
Trương Văn Trọng lại lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, lúc này tôi thật sự rất mệt, huống chi giờ này cũng không còn sớm, tôi còn phải chạy về Ung Thành. Chuyện ăn cơm để bữa khác vậy."
Triệu Khánh Thuận tự nhiên không muốn đơn giản buông tha cơ hội mời Trương Văn Trọng ăn cơm, vội vàng khuyên nhủ vài câu. Nhưng Trương Văn Trọng cũng quyết tâm không đi, cuối cùng hắn cũng chỉ đành thôi, không thể tránh được thở dài một hơi, nói: "Được rồi, nếu Trương giáo thụ còn có việc, tôi cũng không dám tiếp tục miễn cưỡng. Ngày sau nếu như còn có cơ hội, tôi mời Trương giáo thụ đi dùng cơm, còn hi vọng anh có thể đáp ứng, đừng cự tuyệt tôi như bây giờ."
Trương Văn Trọng mỉm cười, cũng không tiếp lời, cất bước đi ra khỏi phòng làm việc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Trương giáo thụ, thỉnh chờ một chút, tôi còn đồ đưa anh." Triệu Khánh Thuận nói, lấy ra một phong thư dày, hai tay đưa cho Trương Văn Trọng.
"Triệu viện trưởng, đây là thứ gì vậy?" Trương Văn Trọng cũng không vội vã tiếp nhận phong thư, mà híp mắt lại vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Triệu Khánh Thuận vẻ mặt tươi cười nói: "Đây là tiền chẩn bệnh bệnh viện trả cho anh, còn mong muốn anh đừng ngại ít, có thể nhận lấy nó."
"Tiền chẩn bệnh?" Vùng lông mày của Trương Văn Trọng không khỏi cau lại, nói: "Ông thu hồi lại đi, tôi xem bệnh ở đây, không phải là vì tiền."
"Đúng vậy, đúng vậy, y đức của Trương giáo thụ, tôi luôn rất bội phục." Triệu Khánh Thuận lại nịnh hót vài câu, cười giải thích: "Bất quá tiền chẩn bệnh chính là lệ cũ. Mỗi lần thỉnh chuyên gia đến chỗ chúng tôi tọa chẩn, chúng tôi đều sẽ gởi một số tiền chẩn bệnh, xem như là đáp tạ. Cho nên còn hi vọng Trương giáo thụ có thể nhận lấy số tiền này, nhận lấy một phen tâm ý của chúng tôi." Nói xong hắn làm như muốn nhét phong thư vào trong tay Trương Văn Trọng.
Nhưng Trương Văn Trọng kiên quyết không chịu thu số tiền chẩn bệnh, biểu tình hắn nghiêm túc nói: "Tôi mặc kệ đây có phải lệ cũ gì hay không, dù sao tôi sẽ không lấy số tiền này. Nếu như ông thực sự muốn đáp tạ tôi, không bằng đem một số bệnh nhân gặp gia cảnh trắc trở, giảm bớt tiền thuốc men giúp bọn họ."
"Vậy..." Triệu Khánh Thuận không khỏi do dự.
Trương Văn Trọng hỏi: "Thế nào? Chuyện này không thể làm được sao?"
Triệu Khánh Thuận nhanh miệng nói: "Trương giáo thụ sao lại nói vậy? Chuyện này đương nhiên có thể làm được! Kỳ thực bệnh viện chúng tôi vẫn luôn chiếu cố rất nhiều cho bệnh nhân có gia cảnh nghèo khó. Như vậy đi, tôi cho người đi xác nhận những bệnh nhân đang nằm viện có gia cảnh tương đối trắc trở, lại cho bọn họ giảm miễn tiền thuốc men. Đến lúc đó, tôi sẽ đem chuyện này viết thành một bảng thống kê chi tiết, giao cho Trương giáo thụ xem."
"Giao cho tôi xem thì không cần." Trương Văn Trọng nói: "Ông chỉ cần nhớ kỹ câu nói, người đang làm, trời đang nhìn. Mọi việc đều phải làm theo đúng lòng trời, đúng với chính lương tâm của mình."
"Dạ, dạ, Trương giáo thụ nói rất đúng." Triệu Khánh Thuận cười theo nói: "Trương giáo thụ hiện tại muốn đi phải không? Tôi tiễn anh một đoạn đường."
Theo Triệu Khánh Thuận đưa tiễn, Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng làm việc, cất bước đi tới bên thang máy. Ngay khi cửa thang máy vừa mở, Trương Văn Trọng và Triệu Khánh Thuận chuẩn bị bước vào trong thang máy, cũng ngoài ý muốn nhìn thấy, vợ chồng Lữ Lương cùng tiểu Lâm đang ngồi trên xe đẩy, cũng ở bên trong thang máy.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, nhìn Lữ Lương nói: "Tiểu Lâm vừa làm xong phẫu thuật, hai vị không để nó nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, dùng xe đẩy đưa nó ra đây làm gì? Hơn nữa hiện tại sắc trời đã tối, đã rất lạnh, vạn nhất để tiểu Lâm cảm lạnh nhiễm bệnh, chẳng phải sẽ làm chậm trễ tiến trình khang phục của nó?"
Vợ chồng Lữ Lương có chút xấu hổ, trong khoảnh khắc không biết nên làm sao trả lời. Ngược lại tiểu Lâm thì mở miệng nói: "Chú Trương, chú đừng trách cha mẹ cháu, là cháu đòi họ đưa cháu cùng đến. Cháu nghe nói chú Trương muốn về, cho nên muốn tới nói tiếng tạm biệt với chú, à, còn nữa, còn muốn nói lời "cảm ơn"."
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, ngồi xổm người xuống, sờ vào đầu nó, khẽ nói: "Không cần cảm ơn chú, muốn nói cảm ơn, cháu phải nói với cha mẹ mình. Họ là người nỗ lực cho cháu nhiều nhất. Được rồi tiểu Lâm, chú phải đi, cháu nên nghe lời cha mẹ và các cô chú bác sĩ, chăm chỉ tiến hành rèn đúc khang phục, tranh thủ sớm ngày triệt để khôi phục."
"Ân." Tiểu Lâm cố sức gật đầu, sau đó biểu tình chợt nghiêm túc lên, nhìn Trương Văn Trọng, trịnh trọng nói: "Chú Trương, khi nào cháu trưởng thành, cũng muốn trở thành một vị bác sĩ xuất sắc như chú, có thể vì mọi người giải trừ nỗi thống khổ vì bệnh tật!"
Biểu tình và giọng nói của tiểu Lâm cực kỳ khả ái, làm cho người chung quanh đều vui vẻ. Trương Văn Trọng mỉm cười, nhẹ vỗ về lên đầu hắn, nói: "Chú tin tưởng tiểu Lâm nhất định có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc!"
Vợ của Lữ Lương lúc này đem ra một cà mèn giữ ấm, có chút thấp thỏm lo lắng nói: "Bác sĩ Trương, nghe nói anh vẫn luôn bận rộn xem bệnh cho bệnh nhân, thậm chí cả cơm tối còn chưa ăn, tôi và lão Lữ suy nghĩ, thấy anh sắp khám xong cho bệnh nhân, vì vậy vội vàng về nhà nấu một chút canh đến cho anh, cũng không biết anh có chê bai..."
"Canh?" Triệu Khánh Thuận nhịn không được trong lòng thầm nói: "Trương giáo thụ ngay cả tôi mời đến nhà hàng ăn cơm còn cự tuyệt, làm sao lại tiếp nhận một chút canh bình thường của cô chứ? Xem ra tâm huyết của cô xem như đã uổng phí."
Nhưng Triệu Khánh Thuận cũng đã đoán sai.
Lần này Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, mà mỉm cười tiếp nhận cà mèn giữ ấm, mở ra ngửi một chút, nói: "Ân, thơm đến như vậy, thực sự làm tôi thèm nhỏ dãi. Tôi vui vẻ còn chưa kịp, làm sao lại ghét bỏ chứ? Vừa lúc tôi đang đói bụng, sẽ không khách khí. Chị dâu, cảm ơn." Nói xong hắn cầm cà mèn, đứng ngay tại chỗ húp soàn soạt. Vừa ăn vừa tấm tắc tán thán: "Thơm quá, ăn thật ngon, chị dâu, tài nghệ của chị thật sự không tệ. Lữ tiên sinh, anh thật có phúc." (đối thoại cũ là ông vì theo tình huống lạ mặt, gọi xã giao. Còn tình huống giờ lại khác.)
Vợ chồng Lữ Lương không khỏi nở nụ cười.
"Chú, cho chú cái này." Ngay khi Trương Văn Trọng đang ăn canh, tiểu Lâm thò tay vào túi lấy ra một quả trứng gà đã lạnh tanh, giao vào trong tay Trương Văn Trọng, nói: "Quả trứng này, lúc cháu ăn cơm chiều đã lén lưu lại cho chú. Nhưng bây giờ đã lạnh rồi."
Trương Văn Trọng tiếp nhận trứng gà, lặng lẽ truyền vào một tia linh lực. Trong nháy mắt quả trứng lạnh giá biến thành nóng hổi. Đồng thời hắn giả ra biểu tình kinh ngạc, nói: "Tiểu Lâm, cháu nói trứng gà bị lạnh sao? Nó còn nóng hổi này, không tin cháu sờ thử xem."
Tiểu Lâm hiếu kỳ đưa tay sờ thử, trên mặt nhất thời đầy biểu tình kinh ngạc, di một tiếng nói: "Thật kỳ quái, quả trứng này đúng thật là nóng, thế nhưng cháu rõ ràng nhớ kỹ, vừa rồi nó rất lạnh nha, thế nào đột nhiên lại nóng vậy? Đây đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không giải thích nguyên nhân cho nó nghe, cười nói sang chuyện khác: "Tiểu Lâm, hôm nay cháu vừa làm giải phẫu, cần phải có chút trứng gà để tẩm bổ. Như vậy đi, trứng gà này hai chú cháu mình mỗi người ăn phân nửa, cháu cũng không thể cự tuyệt. Nếu như cháu cự tuyệt, chú cũng sẽ không ăn."
"Vậy...được rồi ạ." Tiểu Lâm gật đầu nói.
Trương Văn Trọng đặt cà mèn xuống đất, sau đó bẻ trứng gà làm đôi, cùng tiểu Lâm mỗi người ăn một nửa.
Bên trong nửa quả trứng tiểu Lâm ăn vào, Trương Văn Trọng đã truyền một tia linh lực tinh thuần vào đó, sau khi được tiểu Lâm ăn vào bụng, lập tức liền dung nhập trong máu của nó, có thể làm nhanh thêm tốc độ khang phục thân thể nó.
Bữa cơm tối này, tuy không phải quỳnh tương ngọc lộ, cũng không phải sơn trân hải vị, chỉ một chén canh nóng và nửa quả trứng gà, thế nhưng Trương Văn Trọng ăn vô cùng ngọt ngào.
Một chén canh nóng hôi hổi, nửa quả trứng gà, không chỉ làm thân thể Trương Văn Trọng ấm áp, đồng thời cũng làm trái tim hắn ấm áp.
Triệu Khánh Thuận đứng một bên nhìn thấy, không khỏi hồi tưởng chuyện vài chục năm trước, khi mình vừa trở thành bác sĩ.
Vào thời đại đó, tuy rằng vật chất phi thường thiếu thốn, nhưng thường xuyên có thể thu được trứng gà, hoa quả thậm chí là củi gạo muối dầu do bệnh nhân cấp cho, ở thời đại đó, bác sĩ được mọi người tôn trọng, được người kính ngưỡng.
Rốt cục là vì điều gì, làm quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh vốn thân như người một nhà lại biến thành khẩn trương xa lạ như bây giờ?
Là lợi ích sai khiến?
Hay lòng người khó dò?
Nhìn Trương Văn Trọng đang ở chung vui vẻ với gia đình họ Lữ, Triệu Khánh Thuận lâm vào trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.