Chương trước
Chương sau
Trương Văn Trọng híp mắt ngắm nhìn khớp xương đĩa đệm 4 - 5 ở trên cột sống của Tiểu Lâm. Giờ phút này, hắn vận khởi linh lực vào hai mắt, lực tập trung cao độ, khiến cho hắn có thể nhìn thấy rõ, từng sợi máu li ti và dây thần kinh chằng chịt, chạy quanh tại khối u.
Đám bác sĩ xung quanh đều không rõ ràng hắn đang làm cái gì, còn tưởng rằng Trương Văn Trọng bởi vì ca phẫu thuật khó giải quyết, mà trong bất tri giác không biết nên xuống tay như thế nào.
Chủ nhiệm khoa thần kinh đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng, cẩn thận dò hỏi: "Trương giáo thụ, bằng không thì tạm hoãn ca phẫu thuật này đi vậy. Tôi có quan hệ với vài vị chuyên gia ở Bắc Kinh, thỉnh bọn họ tới đây trợ giúp."
Trương Văn Trọng mỉm cười, nói: "Đâu cần phải phiền phức như thế, tôi sắp bắt đầu tiến hành phẫu thuật rồi đây."
Ở trong mắt đám bác sĩ xung quanh, khối u sinh trưởng trên đĩa đệm số 4 - 5 của Tiểu Lâm, đang gắt gao dính liền với mạch máu và hệ thần kinh tủy sống. Một khi cắt bỏ khối u, sẽ dễ dàng gây tổn thương đến hệ thần kinh tại nơi này, do đó cũng tạo thành hậu quả khó có thể dự đoán.
Nhưng ở trong mắt Trương Văn Trọng, giữa khối u nội tủy, mạch máu và hệ thần kinh tủy sống, lại cũng không có dính liền thành một thể như tưởng tượng. Khe hở nhỏ xíu đó, người trần mắt thịt không nhìn ra được, nhưng hắn lại trông thấy tương đối rõ ràng. Sau khi xác định tình huống ổ bệnh xong, hắn cũng chuẩn bị động thủ.
Tuy rằng Trương Văn Trọng có vẻ tin tưởng mười phần, thế nhưng đám bác sĩ xung quanh lại không dám chắc chắn như thế, bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều tương đối khẩn trương.
Sau khi Trương Văn Trọng hít sâu một hơi, đem tinh thần của mình điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất. Tiếp đó, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, rốt cục hắn cũng vung tay phải lên. Phong Châm cầm trong tay hóa thành một đạo hàn quang sắc bén, lấy tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy, chuẩn xác đâm xuống miệng vết thương.
Người trong nghề vừa động thủ liền biết có giỏi hay không?
Chủ nhiệm khoa thần kinh đảm đương làm trợ mổ cho Trương Văn Trọng, sau khi nhìn thấy một màn này, bên trong đôi mắt kia nhất thời cũng bắn ra hai đạo tinh quang, nhịn không được âm thầm tán thưởng: "Quá nhanh, quá chuẩn, quá ổn! Không nghĩ ra, tài nghệ của Trương giáo thụ trên phương diện ngoại khoa cũng rất cao minh. Chẳng cần nói đâu xa, chỉ với một dao này...à không đúng, chỉ với một châm này đã vượt trội hơn ta rồi. Hơn nữa, tố chất tâm lý cùng tài nghệ của hắn, phóng mắt nhìn khắp Ung Thành, thậm chí là cả tỉnh Thiên Nam, đều có thể tự xưng là nhất lưu cao thủ! Có lẽ ca phẫu thuật lần này cho Tiểu Lâm, hẳn là sẽ thành công đi!"
Mới lúc trước, trong lòng còn tràn đầy lo lắng. Thế nhưng lúc này, chủ nhiệm khoa thần kinh nhiều ít cũng đã buông lỏng tâm tình, mở căng hai mắt ra nhìn Trương Văn Trọng, muốn quan sát xem kế tiếp hắn sẽ hành động như thế nào.
Mà khi Trương Văn Trọng dùng Phong Châm, bắt đầu tiến hành cắt bỏ khối u sinh trưởng tại đĩa đệm số 4 - 5 trên xương sống của Tiểu Lâm. Thì cả đám bác sĩ đến quan sát học tập, đều không tự chủ được vươn cổ lên nhìn...Nhìn xem đến tột cùng thì Trương Văn Trọng phẫu thuật như thế nào.
Thế nhưng vừa nhìn, cũng làm cho bọn họ nhíu chặt mày lại, tâm tình lo lắng bất an không yên. Thậm chí, có mấy người trong đó, thiếu chút nữa đã há miệng kêu ra thành tiếng. May mắn, bọn hắn phản ứng kịp thời, nhanh chóng đem thanh âm mới ra khỏi cổ họng, nuốt ngược trở xuống.
Bởi vì, mỗi lần Phong Châm trong tay Trương Văn Trọng hạ xuống, đều dừng ở giữa khe hở nhỏ xíu của mạch máu cùng hệ thống dây thần kinh tại tủy sống. Nhưng ánh mắt của đám bác sĩ kia, không có tinh tường như Trương Văn Trọng, cũng không biết đến sự tồn tại của khe hở này. Cho nên, tại bọn họ xem ra, mỗi lần Phong Châm hạ xuống, đều như cắt qua mạch máu và hệ thống dây thần kinh tại tủy sống. Tình huống nguy hiểm như vậy, rất có thể sẽ gây ảnh hưởng di chứng đến cho bệnh nhân. Thế nên, ở trong lòng của bọn họ tự nhiên cũng đều cảm thấy căng thẳng.
Một châm...Hai châm...Ba châm.
Phong Châm trong tay Trương Văn Trọng liên tục nâng lên hạ xuống. Cả gian phòng phẫu thuật cũng trở nên yên tĩnh, không một tiếng động. Bất tri giác bầu không khí liền biến thành áp lực phá lệ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, luôn luôn im lặng, mải miết tiến hành phẫu thuật, rốt cuộc Trương Văn Trọng cũng đã lên tiếng: "Đưa cho tôi một con vít." (vít xương chuyên dụng để làm phẫu thuật.)
Chủ nhiệm khoa thần kinh vội vàng nhét một con vít vào trong tay Trương Văn Trọng, vừa có chút tò mò, lại vừa có chút chờ mong dò hỏi: "Trương giáo thụ, anh cần con vít xương này làm gì thế?"
"Còn làm gì nữa? Đương nhiên là muốn cố định đĩa đệm, rồi cắt bỏ khối u nội tủy ra." Trương Văn Trọng cũng không ngẩng đầu lên mà nói. Tiếp theo dùng vít xương cố định đĩa đệm số 4 - 5, và tiến hành cắt bỏ khối u.
Lúc này đây, chủ nhiệm khoa thần kinh cũng phản ứng mau lẹ, vội vàng chuyển khay inox tới, để Trương Văn Trọng đem khối u nội tủy kia bỏ vào trong khay. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn khối u nội tủy nằm trong khay, nguyên bản cả gian phòng giải phẫu đang tĩnh lặng, nhất thời sôi nổi hẳn lên. Đám bác sĩ đến quan sát học tập, đều duỗi thẳng cổ, âm thầm đánh giá khối u nội tủy nằm trong khay.
"Cắt bỏ khối u thành công rồi! Trương giáo thụ đã cắt bỏ khối u thành công rồi."
"Quả nhiên là thần kì, không hổ danh là Trương giáo thụ được mọi người xa gần ca tụng! Lần này tôi thực sự tâm phục khẩu phục rồi."
Lúc này hai vợ chồng Lữ Lương cũng nghe thấy thanh âm nghị luận sôi nổi của các bác sĩ, tâm tình bất an trong lòng nhất thời liền bị quét sạch bách. Bọn họ đè nén không được nội tâm vui sướng, vạn phần kích động nói: "Thành công, ca phẫu thật thành công rồi sao?..."
Hai vợ chồng bọn họ đã chịu áp lực quá lâu rồi. Giờ phút này cũng không chịu nổi thêm nữa, liền ôm nhau, nức nở khóc rống lên.
Sau khi cắt bỏ khối u, tháo vít xương đĩa đệm ra, Trương Văn Trọng liền nhìn chủ nhiệm khoa thần kinh nói: "U nội tủy của Tiểu Lâm đã hoàn toàn được cắt bỏ xuống rồi. Chuyện kế tiếp, giao cho các vị làm, có được không?"
"Ok, phần việc kế tiếp liền giao cho chúng tôi đảm nhiệm đi." Chủ nhiệm khoa thần kinh diễn cảm nghiêm túc, gật đầu nói.
Sau khi giao nốt phần việc còn lại cho chủ nhiệm khoa thần kinh, Trương Văn Trọng cũng khử trùng Phong Châm, để nó trở về trong hộp. Lúc này mới cất bước đi tới trước mặt hai vợ chồng Lữ Lương, nói: "May mắn không làm nhục mệnh, tôi đã cắt bỏ khối u cho Tiểu Lâm thành công rồi! Lát nữa, tôi sẽ kê một đơn thuốc, hai người chiếu theo đơn mà bốc thuốc, sắc cho Tiểu Lâm uống. Tiếp tục kết hợp một số phương pháp vật lí trị liệu, chẳng bao lâu sau, thể trạng của Tiểu Lâm cũng sẽ khôi phục như một đứa trẻ bình thường."
Hai vợ chồng Lữ Lương, nức nở nói: "Cám ơn anh, bác sĩ Trương, chúng tôi thật sự không biết phải báo đáp ân tình này như thế nào."
Trương Văn Trọng cười nói: "Đó là chuyện tôi phải làm thôi! À đúng rồi, Lữ tiên sinh, ông đưa số tài khoản ngân hàng của ông cho tôi. Nhân tiện tôi cũng đi chuyển hai mươi vạn đồng sang cho ông luôn."
Lữ Lương vội vàng xua tay, nói: "Hai mươi vạn kia tôi không dám lấy đâu, coi như đó là phần tạ lễ công sức anh chữa bệnh cho con trai tôi đi."
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Vậy cũng không được. Tôi đã nói rồi, hai việc này là hoàn toàn khác nhau."
Cuối cùng Lữ Lương đành phải báo ra số tài khoản ngân hàng của mình cho Trương Văn Trọng.
Sau khi ghi nhớ số tài khoản ngân hàng. Trương Văn Trọng kêu người mang giấy bút tới, viết đơn thuốc cấp cho Lữ Lương xong, lúc này mới chịu thu thập đồ đặc của mình, xoay người rời khỏi phòng giải phẫu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.