Chương trước
Chương sau
Vào buổi trưa, dì Tiễn dùng hết tài năng trong thời gian ngắn chế biến ra vài món thức ăn thật ngon, hương thơm bốn phía, làm kẻ khác ngửi thấy liền thèm nhỏ dãi. Trương Trạch Thụy trong lòng tràn đầy vui mừng, cũng đem rượu Mao Đài cất kỹ mang ra, thay mỗi người rót đầy chén. Người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn, vô cùng náo nhiệt, thật giống như lễ mừng năm mới.
Đúng như lời Trương Văn Trọng đã nói, những người trong Trương gia đối với Vưu Giai thật sự rất hài lòng. Thậm chí nương men rượu, Trương Trạch Thủy đã bắt đầu lao xao hỏi han hai người định khi nào sẽ kết hôn. Mà lão gia tử Trương Thành Quý, càng gọn gàng dứt khoát nói với hai người: "Ông mong muốn lúc mình còn sống, có thể được ẵm cháu cố. Hai đứa chắc hiểu ý tứ của ông rồi chứ?"
Vưu Giai nghe được lời này của lão gia tử, gương mặt nhất thời liền đỏ bừng, cũng không biết nên làm sao trả lời, chỉ đành vùi đầu không ngừng vùi cơm.
Vương Hân Di ngồi bên cạnh, nhìn thấy vẻ e thẹn quẫn thái này của nàng, nhịn không được nở nụ cười, lại có chút hả hê nói: "Em trai, Giai muội, hai người hẳn đã nghe lời ông nội nói rồi chứ? Sao không chịu trả lời đi?"
Sắc mặt Trương Văn Trọng cũng không biến đổi, có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhàn nhạt cười. Hắn liền dùng chiêu giá họa Giang Đông, cười nhìn Vương Hân Di nói: "Chị, chị cũng đừng chỉ nói tụi em, ông nội nói những lời này, cũng không chỉ nhắm vào em và Giai Giai, cũng nhắm vào cả chị nữa. Ai, luận tuổi tác, chị lớn hơn em nha, cũng nên đến lúc kết hôn rồi phải không?"
Sắc mặt Vương Hân Di đỏ lên, nhất thời nóng nảy, nhanh miệng nói: "Uy uy uy, em trai, hiện tại đang nói hai đứa đây, sao lại kéo qua đầu chị chứ?"
Trương Văn Trọng cũng không trả lời, Trương Thành Quý lại nhướng mày, liếc mắt nhìn nàng hừ nói: "Hân Di, cháu cũng như vậy. Cháu đã hơn hai mươi sắp ba mươi, mau nhanh giải quyết đại sự cả đời đi, sinh ra một đứa cháu cố ngoại cho ông ẵm một chút, đừng cả ngày điên điên khùng khùng, hỉ hả như một đứa con trai như thế."
Vương Hân Di thè lưỡi, cũng không dám tranh luận với Trương Thành Quý, chỉ đành bất mãn trừng mắt liếc Trương Văn Trọng. Ánh mắt rõ ràng như muốn nói: "Em trai, xem như em lợi hại, bút nợ này chị ghi lại ở đây. Sau này sẽ chậm rãi tính với em." Sau đó nàng học theo Vưu Giai, bắt đầu cúi đầu và cơm, không dám tiếp tục mở miệng nói, rất sợ không cẩn thận sẽ làm mình gặp phải tai bay vạ gió.
Sau khi ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, Trương Trạch Thụy phân phó Trương Văn Trọng dẫn Vưu Giai đi dạo chung quanh huyện Ẩn Ngạc. Nhìn phong tình tòa thị trấn cổ, thuận tiện cho hai người dùng phương thức du ngoạn để tăng thêm tình cảm của họ.
Trương Văn Trọng nghe theo lời kiến nghị của cha, dẫn Vưu Giai đi đến Phong sơn. Lần trước khi Vưu Giai đến chỗ này, Trương Văn Trọng đã đưa nàng đi hết hai con đường cổ, nhưng còn chưa đưa nàng đến Phong sơn.
Vẫy một chiếc taxi bên ngoài tiểu khu, Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai ngồi xe đến Phong sơn. Bởi vì đã là cuối tuần, hơn nữa Phong sơn còn là danh lam thắng cảnh, cho nên người đến du lịch nối liền không dứt, thật có thể dùng từ "nhiều như nước chảy" để hình dung.
Dưới chân Phong sơn, tùy ý có thể nhìn thấy quầy hàng bán thức ăn vặt, đồ lưu niệm hay đặc sản khắp nơi. Nhất là cạnh chỗ bán vé lên Phong sơn, số lượng quầy hàng lại càng nhiều, toàn bộ vô cùng náo nhiệt và rầm rĩ.
"Oa, ở đây thật nhiều người." Vưu Giai bước xuống xe taxi, sau khi nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt rầm rĩ, nhịn không được chậc lưỡi tán thán.
"Phong sơn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng, dĩ nhiên có rất nhiều du khách." Trương Văn Trọng cười đáp: "Đi thôi, chúng ta đi lên núi. Đứng trên đỉnh Phong sơn ngắm cảnh, phong cảnh mới đẹp nhất, bảo chứng em sẽ thích."
"Ân." Vưu Giai gật đầu đáp, kéo cánh tay Trương Văn Trọng, đi về chỗ bán vé.
Rất nhanh, hai người đã đi tới chỗ bán vé lên Phong sơn, Trương Văn Trọng chen vào đi mua vé, Vưu Giai đứng bên ngoài chờ hắn.
Trong lúc đang chờ Trương Văn Trọng mua vé, Vưu Giai hiếu kỳ quan sát chung quanh, đột nhiên nàng ngoài ý muốn nhìn thấy có một tên móc túi đang thò tay vào trong túi xách của một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ để trộm gì đó. Không chút suy nghĩ, Vưu Giai liền mở miệng nhắc nhở người phụ nữ: "Đại tỷ, cẩn thận, có người muốn móc túi của chị!"
Lời nhắc nhở của Vưu Giai làm người phụ nữ đang bế đứa trẻ lập tức phát hiện cử động của tên móc túi bên người. Sau khi hét lớn một tiếng, nàng nhấc chân đá mạnh vào giữa háng tên móc túi, làm tên móc túi đau đớn đến nhăn mặt, khổ không nói nổi, vốn định phản kháng, cũng không ngờ người chồng của người phụ nữ đang đứng bên quầy bán thịt nướng đã đúng lúc chạy tới, nổi giận đùng đùng rít gào: "Thật to gan, dám móc túi vợ ta, xem ta có đánh chết ngươi không." Nhìn tư thế người chồng, tên móc túi rất sáng suốt tuyển chọn chạy trốn. Hắn hiển nhiên có kinh nghiệm phong phú, chuyên chọn chỗ đông người mà chạy, dựa vào sự chen chúc trong dòng người, rất nhanh liền biến mất không gặp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Sau khi đuổi theo vài bước không có kết quả, người chồng căm giận quay về bên cạnh vợ, miệng còn lầm bầm oán giận: "Chạy thật nhanh, đáng tiếc không bắt được hắn, bằng không cho hắn nếm mùi!"
Mà vợ của hắn lại đi tới trước người Vưu Giai, vẻ mặt cảm tạ nói: "Chào tiểu thư, cảm tạ sự nhắc nhở của cô, bằng không tiền trong túi xách của tôi đã bị tên móc túi trộm hết rồi."
Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Tôi thấy nơi này quá náo nhiệt, phỏng chừng còn có rất nhiều tên móc túi, chị phải cẩn thận trông chừng kỹ túi xách của mình, đừng bị tên móc túi khác lấy đi."
Người phụ nữ liên tục gật đầu nói: "Yên tâm đi, đã một lần, tôi tuyệt đối không dám phớt lờ nữa."
"Làm sao vậy?" Trương Văn Trọng mua xong vé, vừa đi tới, vẻ mặt kinh ngạc dò hỏi.
Vưu Giai đáp: "À không có gì, vừa rồi có tên móc túi muốn trộm túi tiền của chị này, em nhắc nhở chị ấy một chút."
Người phụ nữ nhìn Vưu Giai, lại nhìn Trương Văn Trọng, cười dài nói: "Chào cậu, cô gái xinh đẹp này là bạn gái của cậu sao? Cô ấy là một cô gái rất tốt, cậu nên hảo hảo quý trọng cô ấy nha. Được rồi, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy hai vị, tạm biệt."
Đứa bé nằm trong lòng người phụ nữ cũng chớp đôi mắt to khả ái, nhìn Vưu Giai làm một thủ thế hôn gió, nói đớt đát: "Tạm biệt tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ."
"Tạm biệt." Vưu Giai bị hành động khả ái của đứa trẻ làm bật cười.
Trương Văn Trọng vẫy vẫy hai tờ vé vào cửa, cười ôm eo Vưu Giai, nói: "Đi thôi, chúng ta lên núi, anh biết trên đỉnh núi có một địa phương ngắm cảnh rất tốt."
Vưu Giai ngẩng đầu nhìn tòa Phong sơn cao chót vót, hỏi: "Núi cao như vậy, nếu như em không leo lên tới đỉnh nổi thì làm sao bây giờ?"
Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: "Nếu như em không leo lên đỉnh nổi, anh sẽ cõng em lên."
"Thực sự?" Vưu Giai hỏi.
"Thực sự!" Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Vưu Giai giảo hoạt cười, nói: "Thật tốt quá, hiện tại anh cõng em đi, em không leo lên nổi."
"A?" Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt, nói: "Không phải đâu, còn chưa leo lên, sao em không leo nổi?"
"Lừa anh thôi." Vưu Giai bật cười, nói: "Đi thôi, chúng ta lên núi."
Tuy rằng Phong sơn nguy nga cao vót, nhưng vì có làm bậc thang, đồng thời cách một đoạn lại có chòi nghỉ mát dành cho du khách, hơn nữa ven đường phong cảnh lại thập phần xinh đẹp tuyệt trần, mà Trương Văn Trọng lại liên tục giảng giải về lịch sử của huyện Ẩn Ngạc cùng Phong sơn. Cho nên dọc theo đường đi, Vưu Giai cũng đã quên đi mệt mỏi, trong bất tri bất giác, đã leo lên tới đỉnh núi.
Nhìn sân rộng náo nhiệt trên đỉnh núi, Vưu Giai đột nhiên ngây ngẩn cả người: "Đến đỉnh núi rồi sao? Không phải chứ?"
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Có gì mà không phải? Đây là đỉnh núi. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây chốc lát, lại đưa em đến chỗ ngắm phong cảnh đẹp nhất."
"Hay lắm." Vưu Giai gật đầu đáp, trong lòng cũng có chút hối hận: "Sao chỉ mới đây đã leo lên tới đỉnh núi rồi? Em còn muốn Trọng ca cõng em lên nữa. Nói vậy nhất định sẽ rất lãng mạn đi? Ai, đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc." Không tự chủ được, nàng bắt đầu tưởng tượng tràng cảnh Trương Văn Trọng cõng nàng lên núi. Nghĩ tới chỗ vui vẻ, thậm chí còn nhịn không được khanh khách bật cười, làm người chung quanh không ngừng tò mò nhìn tới.
"Nghĩ gì vậy?" Thanh âm Trương Văn Trọng vang lên, cắt đứt sự huyễn tưởng của Vưu Giai.
Gương mặt Vưu Giai chợt đỏ lên, nhanh thu liễm tưởng tượng của mình, nói: "Không có gì, không có gì."
Trương Văn Trọng cũng không nói nhiều, đưa một trái bắp vàng tươi cho Vưu Giai, vừa cười vừa nói: "Nào, ăn thử trái bắp luộc này đi. Bắp luộc trên Phong sơn rất tuyệt, vừa ngọt lại nhiều nước, ăn rất ngon, em nếm thử."
Cầm lấy trái bắp, Vưu Giai cắn nhẹ một miếng, vui vẻ nói: "Ân, quả nhiên rất ngon."
Ngay khi hai người còn đang lãng mạn ăn bắp đùa giỡn, một thanh âm bất thiện đột ngột vang lên, đánh vỡ khí tức lãng mạn giữa hai người.
"Lão đại, tìm được rồi, chính là nữ nhân này, cô ta đang ở đây!"
Trương Văn Trọng và Vưu Giai kinh ngạc quay nhìn lại hướng thanh âm vừa truyền tới, lại nhìn thấy một nam tử gầy gò đang chỉ vào Vưu Giai kêu lên ồn ào. Nam tử gầy gò kia chính là tên móc túi ý đồ trộm tiền của người phụ nữ bế con dưới chân núi. Mà theo tiếng kêu la của hắn, gần hai mươi tên nam tử không chút hảo ý rất nhanh chạy qua, vây quanh Trương Văn Trọng và Vưu Giai ở giữa, tên móc túi cười quái dị nói: "Thế nào lão đại, tôi nói không sai đúng không? Nữ nhân này không chỉ có tiền, lại còn rất đẹp!"
Một tên đầu trọc đi tới bên người hắn, íp mắt quan sát Vưu Giai từ trên xuống dưới, cười xấu xa nói: "Ân, lần này tiểu tử ngươi không trông nhầm, nữ nhân này đúng thật là một mỹ nữ. Nhưng then chốt nhất, toàn thân trên dưới của cô ta toàn là hàng hiệu nổi tiếng thế giới. Toàn bộ những thứ này muốn mua được chỉ sợ phải mấy chục ngàn hay trăm ngàn đi thôi? Lần này chúng ta thật đúng là gặp được dê béo rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.