"Cậu nói gì, học viện thể dục Thiên Nam có chuyện ma quái?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng cau lại, thần sắc trầm ngâm. Mặc kệ chuyện ma quái là thật hay giả, chỉ dựa vào thời gian và địa điểm mà xem, hắn có quan hệ tới Bộ Bằng. Lẽ nào chuyện ma quái thực sự do hắn làm ra sao? Sau thoáng trầm ngâm, Trương Văn Trọng hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cậu nhanh nói cho tôi nghe một chút." Vương Hiểu vội vã đáp: "Tình huống cụ thể tôi cũng không quá rõ ràng. Chỉ là sáng sớm hôm nay nghe người ta nói, đêm qua bên học viện thể dục Thiên Nam xảy ra chuyện ma quái, có hai sinh viên bị lệ quỷ giết chết, có ba sinh viên bị trúng tà, biến thành điên điên khùng khùng, gặp người liền hét: "Có quỷ, đừng ăn tôi" gì gì đó. Nghe nói hiện tại cảnh sát đã chạy tới học viện thể dục Thiên Nam, bắt tay vào điều tra chuyện này. Ác, được rồi, theo tin tức bên ngoài, trong năm sinh viên, đều là thành viên của võ thuật xã học viện thể dục Thiên Nam!" Trương Văn Trọng cũng không có tâm tình nghe Vương Hiểu lải nhải, sau khi hỏi mấy vấn đề có liên quan tới việc này, thấy hắn cũng không hiểu nhiều lắm, cũng chỉ đành thôi, tùy ý nói vài câu liền cáo từ với hắn quay về phòng mình. Ngồi bên cạnh bàn khám bệnh, Trương Văn Trọng lâm vào trầm tư. Mà hắn lại càng nghĩ thì càng cảm thấy chuyện ma quái bên học viện thể dục Thiên Nam hẳn có quan hệ rất lớn tới Bộ Bằng, thay lời khác mà nói, tám chín phần mười hẳn là chuyện Bộ Bằng làm ra! Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng lấy ra điện thoại di động, bấm số của Tam Si, đem chuyện này nói cho hắn, lại nói: "Tôi nghĩ chuyện này tám chín phần mười do chính Bộ Bằng làm ra, mọi người không ngại chạy đến học viện thể dục Thiên Nam điều tra chuyện này..." Tam Si hồi đáp: "Trương tổ phó cũng biết việc này rồi sao? Tôi và lão Cẩu hiện tại đang ở học viện Thiên Nam." "Ác? Hai người đang ở trong học viện thể dục Thiên Nam?" Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, sau đó nghĩ, đám người Tam Si vốn đang phụ trách xử lý những sự kiện đặc thù ly kỳ trong tỉnh Thiên Nam, cho nên họ biết được việc này sớm hơn hắn cũng là chuyện đương nhiên. Hắn vội vàng hỏi: "Thế nào, hai vị có phát hiện gì không?" "Đích thật là có phát hiện." Tam Si chần chờ một thoáng, mới tiếp tục nói: "Chuyện này có điểm phức tạp, trong điện thoại không thể nói rõ, nếu như có thể, Trương tổ phó tốt nhất nên đích thân chạy qua đây nhìn xem." Trương Văn Trọng nói: "À? Rốt cục là tình huống gì phức tạp? Có thể đơn giản nói cho tôi nghe được không?" Tam Si hồi đáp: "Bộ Bằng hắn...đã chết." Tin tức này làm Trương Văn Trọng vốn luôn trầm tĩnh cũng nhịn không được khiếp sợ vạn phần, kinh hô: "Ông nói gì? Bộ Bằng đã chết? Sao có khả năng? Nếu như hắn thực sự đã chết, chuyện ma quái xảy ra đêm qua trong học viện thể dục Thiên Nam lại là chuyện gì xảy ra?" Tam Si nói: "Vừa mới bắt đầu, tôi cũng không tin tưởng người chết là Bộ Bằng. Thế nhưng trải qua một phen giám định, xác nhận đích thật là hắn. Ngoài ra còn có chút tình huống, có chút quỷ dị. Nhưng bên trong điện thoại không thể nói rõ ràng, nếu như có thể, hi vọng Trương tổ phó tự mình qua đây một chuyến." Trương Văn Trọng đáp: "Được, tôi qua ngay." Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng nói vài câu với Lâm Tử Mạn và các bác sĩ, sau đó vội vàng chạy ra đại học Ung Thành, cản lại một chiếc taxi, chạy tới học viện thể dục Thiên Nam. Sau vài lần kinh lịch, Trương Văn Trọng càng cảm giác mình nên mua một chiếc xe thay chân. Nhất là ở thời gian ban ngày, hắn không thể dùng tốc độ chạy bộ của mình mà chạy đi. Vạn nhất bị người nhìn thấy là việc nhỏ, nếu như bị quay chụp lại, đưa lên thegioitruyen.com, tất nhiên sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết. Chạy tới học viện thể dục Thiên Nam, vừa mới xuống xe taxi, Tam Si trong bộ thường phục cũng nhanh bước tới đón. Ngày hôm nay Tam Si mặc một thân tây trang, nhìn giống như một viên quản lý cao tầng của một công ty, mà không phải là một đạo sĩ. Đi tới bên người Trương Văn Trọng, Tam Si đè thấp thanh âm, nói: "Trương tổ phó, hiện trường phát hiện vụ án còn do cảnh sát bảo hộ không bị phá hư, mời đi theo tôi." "Được." Trương Văn Trọng gật đầu, đi theo phía sau Tam Si, bước nhanh về hướng tòa lầu của học viện thể dục Thiên Nam. Phảng phất như nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của Trương Văn Trọng, Tam Si vừa đi vừa giải thích: "Hôm nay có một đại hộ khách từ bên Hong Kong tới, cho nên tôi phải thay bộ trang phục này, sau khi xử lý xong chuyện ở đây, tôi còn phải tranh thủ thời gian đến gặp vị khách kia." Trương Văn Trọng thuận miệng dò hỏi: "Tam Si, tôi hiếu kỳ, ngoại trừ ông là một đạo sĩ, chẳng lẽ còn làm công việc gì khác sao?" "Ác? Trương tổ phó không biết sao?" Tam Si quay người lại đưa cho Trương Văn Trọng một tấm danh thiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Trương Văn Trọng cúi đầu nhìn danh thiếp, hơi sửng sốt: "Thầy tướng số, đoán chữ, xem phong thủy, ách...những công việc này, đúng là có liên quan tới chuyên nghiệp của ông." Tam Si cười ngớ ngẩn: "Ha hả, có gì tìm tôi. Tôi sẽ dựa theo luật lệ, cho anh hoa hồng." Trong lúc nói đùa, Trương Văn Trọng và Tam Si đã chạy tới một ký túc xá của học viện Thiên Nam. Vào lúc này khắp bốn phía ký túc xá, đã có những sinh viên nghe tin chạy tới vây xung quanh, đều đang kiễng chân nhìn vào, đồng thời hiếu kỳ nghị luận liên tục. Mà khắp bốn phía ký túc xá, cũng đã kéo cảnh giới tuyến, chỉ có cảnh sát bận rộn bên trong, toàn bộ sinh viên đều đã được mời rời khỏi ký túc xá. Trương Văn Trọng và Tam Si tách đám người, đi vào bên trong phòng ký túc xá. Nghiêm Tung đang ngồi xổm bên trong hiện trường có thi thể thăm dò, nhìn thấy hai người đi đến, vội vã đứng dậy đón chào. Bởi vì nơi này có rất nhiều cảnh sát bình thường, cho nên hắn cũng không xưng hô Trương Văn Trọng và Tam Si với thân phận đặc cần tổ, chỉ nói: "Trương tiên sinh, Tam tiên sinh, hai người đã tới." Tam Si hơi nhấc tay, xem như bắt chuyện với Nghiêm Tung. Mà Trương Văn Trọng nhìn hắn mỉm cười gật đầu chào, dò hỏi: "Nghiêm lão tiên sinh khổ cực, có phát hiện gì không?" Trương Văn Trọng khách khí làm Nghiêm Tung rất cảm kích, hắn cũng không nói ra, mà đưa tay chỉ vào cỗ thi thể nằm trên mặt đất, trầm giọng nói: "Trương tiên sinh, anh xem, cỗ thi thể này chính là Bộ Bằng." Cỗ thi thể nằm trong vũng máu, chỉ nhìn theo bề ngoài mà xem, vết thương trí mạng nằm ngay đỉnh đầu. Ngay giữa đỉnh đầu, có một vết thương thật dài từ mi tâm kéo dài lên tới sau gáy, ngoài ra ở các bộ vị khác của thân thể cũng không nhìn thấy có dị trạng gì khác. Thế nhưng, với trình độ hiểu biết về thân thể người của Trương Văn Trọng, gần như chỉ đưa mắt liếc qua, liền nhìn ra vẻ dị thường của cỗ thi thể, điều này làm cho hắn nhíu mày, không tự chủ được kêu "di" một tiếng. Nghiêm Tung phát ra tiếng tán thán từ sâu trong nội tâm: "Thật không hổ là Trương tiên sinh, liếc mắt liền nhìn ra sự dị thường của cỗ thi thể." Trương Văn Trọng cũng không quan tâm lời tán tụng của hắn, hắn cau mày dò hỏi: "Vì sao chỉ có da thịt ở chỗ này? Xương cốt đâu?" Nghiêm Tung cũng biết, lúc này làm chính sự quan trọng hơn, cho nên hắn vội vàng hồi đáp: "Từ khi chúng tôi phát hiện được cỗ thi thể tới giờ, vẫn chưa tìm được bộ xương cốt của hắn. Làm chúng tôi kinh ngạc chính là, cỗ thi thể này chỉ có một vết thương dài trên đỉnh đầu, nhưng bộ xương toàn thân đều biến mất. Loại phương pháp tách bộ xương kiểu này, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Tôi đi cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua vụ án nào như thế? Mặt khác, còn có một việc cũng phi thường kỳ quái, theo lý thuyết, đã không có xương cốt chống đỡ, thi thể cũng khó bảo trì nguyên hình, thế nhưng theo dáng dấp hiện tại của cỗ thi thể, thật sự là khác với lẽ thường." Hắn nói đến đây, lại dừng một chút, khóe mắt nhìn những cảnh sát khác, thấy bọn họ cũng không chú ý tới bên này, lúc này mới đè thấp thanh âm nói: "Học viện thể dục Thiên Nam đều đang đồn đãi, nói việc này do quỷ làm ra. Tôi hoài nghi, dù không phải lệ quỷ, cũng phải do thứ gì dơ bẩn làm." Trương Văn Trọng cũng không vội vã kết luận, mà hỏi: "Không phải nói người chết là hai người sao? Tử trạng của người kia ra sao?" Nghiêm Tung hồi đáp: "Người chết kia ở trong phòng số 7 trên lầu. Tử trạng của hắn khác hẳn Bộ Bằng. Hắn bị vũ khí sắc bén đâm ngay trái tim mà chết, ngoài ra, xương cốt toàn thân hắn cũng không cánh mà bay." Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Tam Si hỏi: "Chuyện này ông thấy thế nào?" Tam Si phảng phất đã sớm ngờ tới Trương Văn Trọng sẽ hỏi như vậy, không hề nghĩ ngợi liền trả lời: "Căn cứ theo suy đoán của chúng tôi, chuyện này chỉ có hai khả năng, một Bộ Bằng bị giết, xương cốt bị người dùng bí pháp lấy đi, về phần nguyên do, tạm thời còn không rõ ràng. Hai, Bộ Bằng tự sát, xương cốt từ trong thân thể tự thoát ra, về phần nguyên do, cũng không rõ ràng." Trương Văn Trọng khẽ gật đầu. Tam Si lại hỏi: "Trương tổ phó, đối với việc này anh thấy thế nào?" Trương Văn Trọng nói: "Xương cốt của Bộ Bằng là tự thoát ly ra khỏi thân thể, người chết trên tầng năm là bị bộ xương của hắn giết chết. Còn những người phát điên, hẳn do tận mắt nhìn thấy một màn như vậy gây ra." "Trời ạ, có...có khả năng sao?" Tuy rằng làm thành viên ngoài biên chế của đặc cần tổ, Nghiêm Tung cũng từng gặp qua không ít chuyện tình quỷ dị. Nhưng vào lúc này, khi hắn nghe Trương Văn Trọng nói bộ xương của Bộ Bằng tự thoát ly khỏi thân thể cũng nhịn không được thấp giọng kinh hô lên. Tam Si khẽ cau mày, nói: "Ý của anh là, Bộ Bằng này đã biến thành Cốt Tinh?" (như Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký) Trương Văn Trọng nói: "Đương nhiên rồi, những điều này chỉ do tôi suy đoán mà thôi. Ai, mấy sinh viên bị hù dọa đến phát điên ở đâu? Tôi cần qua bọn họ, để xác nhận suy đoán của mình chính xác hay sai lầm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]