Trương Văn Trọng thế nào cũng không ngờ tới, Đàm Thanh lại làm ra cử động vô cùng thân thiết với hắn như vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là đẩy Đàm Thanh ra. Nhưng sau thoáng do dự, nhất là nhìn thấy biểu tình vui mừng trên mặt nàng, hắn lặng lẽ thở dài một tiếng trong lòng, cuối cùng cũng bỏ đi ý nghĩ đẩy nàng ra, đưa tay ôm nhẹ nàng vào lòng.
Thân thể Đàm Thanh hơi chấn động, sau đó nàng vòng hai tay lên ôm chặt cổ Trương Văn Trọng, chăm chú ôm chặt lấy hắn. Nhìn biểu tình trên mặt hắn, nàng như rất sợ chỉ cần buông tay ra, Trương Văn Trọng ở bên dưới sẽ hóa thành một đạo bạch quang, "hưu" một tiếng biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
Trong lòng Trương Văn Trọng rất bất đắc dĩ, lặng lẽ thở dài, với ánh mắt của hắn, tự nhiên là đã nhìn ra tình tự của Đàm Thanh lúc này cực kỳ bất ổn, nếu như hắn đẩy nàng ra, rất có khả năng sẽ làm lòng nàng bị thương tổn, do đó xuất hiện bệnh tâm lý.
Ở loại tình huống này, an ủi Đàm Thanh mới là chuyện trọng yếu nhất.
Cho nên Trương Văn Trọng giơ lên tay phải, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, ôn nhu nói: "Được rồi tiểu Đàm, đừng khóc nữa, nếu còn khóc cô sẽ thành con mèo mít ướt đấy. Phải biết rằng ở trong ấn tượng của tôi, Đàm Thanh là một nữ anh hùng tư thế oai hùng hiên ngang, chảy máu không đổ lệ. Thực sự không ngờ, nguyên lai cô cũng biết khóc nha."
Câu nói vui đùa của Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-tien-y/1553073/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.