Chương trước
Chương sau
A Mông Thái bị hỏa diễm bao phủ thân thể, nhưng hắn vẫn không chịu thua, hắn lớn tiếng thét lên chói tai, dùng tay phải còn lại nặn ra một ấn pháp, chuẩn bị lần thứ hai thi triển Hàng Thuật để đánh cuộc lần cuối cùng. Giờ khắc này A Mông Thái đã quyết định chủ ý, dù không thể chạy thoát, cũng muốn cùng Trương Văn Trọng đồng quy vu tận*, lôi kéo hắn cùng nhau xuống dưới suối vàng! (ôm nhau cùng chết),
Đúng lúc này, Trương Văn Trọng bổ ra một kiếm cực mạnh, triệt để đánh vỡ chuôi chủy thủ màu đỏ đen do tiểu quỷ đang cầm thành vỡ nát. Nương theo tro bụi lả tả bay xuống, tiểu quỷ vốn cùng một nhịp thở với cây chủy thủ, há mồm phát ra một tiếng kêu thảm thiết khiến cho kẻ khác dựng đứng tóc gáy, sau đó hóa thành một luồng khói xanh, tiêu tan trong vô hình.
Âm hồn tiểu quỷ vốn liên hệ cùng một chỗ với chuôi chủy thủ, lúc này chủy thủ bị phá hủy, nó cũng không còn cách nào tồn tại trên thế giới này.
Sau khi phá ngự kiếm thuật tiểu quỷ của A Mông Thái, Trương Văn Trọng bước nhanh tới trước người hắn, đưa tay chém một kiếm vào ót hắn.
A Mông Thái thấy thế kinh hãi, qua cử động của Trương Văn Trọng, hắn lập tức hiểu được đối phương hiểu rất rõ nhược điểm của Hàng Thuật Sư. Nếu như để một kiếm của Trương Văn Trọng chém lên ót mình, như vậy hắn sẽ không còn cách xoay người, cho dù có tu luyện thành Ti La Bình, cơ hội cũng không còn nữa!
Mắt thấy một kiếm của Trương Văn Trọng chém ngang đến, A Mông Thái vội vàng ngồi xổm xuống để tránh khỏi một kiếm chém ngang đầu. Nhưng ngay khi hắn vừa ngồi xổm xuống, Tam Xích kiếm trong tay Trương Văn Trọng lại biến đổi từ chém ngang thành dựng thẳng chém, vẫn hướng thẳng ngay đầu của hắn.
Trong cơn kinh hãi A Mông Thái cũng không suy nghĩ nhiều, vội vã ngửa nửa người về phía sau, không ngờ để đầu của hắn tránh được một kiếm chém xuống của Trương Văn Trọng, nhưng ngực bụng của hắn đã không cách nào tránh khỏi một kiếm, lập tức bị chém ngang bụng ngay tại chỗ. Thân thể A Mông Thái tê liệt ngã xuống trên mặt đất, máu tươi từ ngực bụng bị chém ngang của hắn ồ ạt tuôn ra, mắt nhìn liền biết không sống nổi, Cốt Linh Độc Vụ xung quanh cũng tiêu tan trong vô hình.
Thế nhưng Trương Văn Trọng biết chuyện này còn chưa kết thúc, đối với một Hàng Thuật Sư mà nói, chỉ cần đầu của hắn còn chưa triệt để bị hủy diệt, như vậy hắn vẫn còn cơ hội để xoay người!
Trương Văn Trọng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên hắn lại lập tức cầm kiếm hướng ngay đầu A Mông Thái đâm tới.
Cả người bị cháy rực, lại bị mổ phá bụng nhưng A Mông Thái còn chưa mất mạng, hắn há mồm phun ra một đoàn tinh huyết màu đỏ đen, hóa thành hai đạo máu tươi, trong tiếng rít bén nhọn xé gió bay vụt về hướng hai mắt Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vội vã nghiêng người né tránh hai đạo máu tươi, vì thế một chiêu kiếm chém xuống liền chậm đi.
A Mông Thái đang cần thời cơ này, trong miệng hắn bỗng nhiên bắn ra tiếng kêu to khiến da đầu kẻ khác tê dại, sau đó một đoàn huyết vụ chợt bốc lên ngay cổ hắn, mà đầu của hắn lập tức chia lìa cùng thân thể, dùng tốc độ cực nhanh bay vụt về phía cửa sổ do Tam Túc Ô đánh vỡ, ý đồ muốn bỏ chạy.
Đối với một Hàng Thuật Sư mà nói, chỉ cần đầu của hắn còn chưa bị phá hủy triệt để, như vậy hắn sẽ không chết. Dù không còn thân thể, hắn vẫn có thể dựa vào bí pháp tu luyện thành Ti La Bình, mạnh mẽ cướp đi thân thể người khác để ký sinh, tiếp tục dùng hình thái của "Người" để sống lại trên thế giới này.
Tốc độ phi hành của đầu A Mông Thái cực nhanh, trong chớp mắt đã bay ra cửa sổ. Tam Túc Ô không kịp chuẩn bị đối với việc này, không thể lập tức ngăn cản đầu của A Mông Thái, nhưng phản ứng của nó cực nhanh, lập tức vỗ cánh bay lên truy theo.
Trương Văn Trọng vừa tránh được hai đạo máu tươi, vùng lông mày nhướng lên, ý niệm khẽ động, hai khỏa Âm Dương Nhị Khí Đinh lộ hàn khí lập tức phóng ra, trong nháy mắt liền xuất hiện ngay hai bên đầu A Mông Thái, dùng uy thế lăng nhiên đâm thẳng vào hai huyệt Thái Dương. Lúc này Tam Túc Ô đã đuổi theo ra cửa sổ, vung hai móng vuốt sắc bén thẳng tắp hướng đầu A Mông Thái chộp tới.
Một chiếc võng ánh vàng rực rỡ đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã bao phủ đầu A Mông Thái vào trong, móng vuốt của Tam Túc Ô nhất thời chộp trúng trên võng vàng, hỏa diễm cùng kim quang đánh vào nhau, đan xen, phóng xuất ra một đoàn ánh sáng tuẫn lệ không chút âm thanh.
"Là ai đang quấy rối?" Hai hàng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, kiếm ý bỗng nhiên tăng vọt, không ngờ còn lập tức hiện thành thực thể, hóa thành một con ứng long nhỏ bốc cháy, xoay quanh bên cạnh hắn, trừng lớn một đôi mắt rồng đỏ bừng căm tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Một khi bên ngoài cửa sổ xuất hiện bất luận biến cố gì bất lợi, ứng long do kiếm khí hóa thành sẽ gào thét phóng ra, hướng địch nhân khởi xướng thế tiến công sắc bén.
Thuần Dương Ứng Long kiếm ý này chính do ngày xưa Trương Văn Trọng học được từ Thuần Dương Chân Nhân Lữ Đồng Tân (một trong Bát Tiên),lực công kích lớn đến kinh người, một khi thi triển ra, lập tức tương ứng với Thái Dương tinh hỏa trên người Tam Túc Ô, làm nhiệt độ không khí xung quanh tăng cao, chỉ trong chớp mắt nhiệt độ không khí vốn hàn lãnh thấu xương không ngờ biến thành nóng rực không chịu nổi, làm cơ thể người khác tuôn đầy mồ hôi.
"A di đà phật, không nên động thủ, ngàn vạn lần không nên động thủ, hòa thượng cũng không phải đến đánh nhau với anh." Vừa động, một đầu trọc mập mạp ló vào bên ngoài cửa sổ, nhìn Trương Văn Trọng nhếch miệng cười, nói: "Trương thiếu tướng, hòa thượng muốn vào nhà, anh ngàn vạn lần không nên động thủ nha. Tôi không phải là nha đầu điên hồ đồ kia, động hay không động cũng cùng người tỷ thí."
Trong tiếng nói, béo hòa thượng đã từ ngoài cửa sổ nhảy vào nhà. Luôn nói người béo luôn rất sợ nóng cũng có vài phần đạo lý, từ khi vào trong phòng hắn vẫn không ngừng dùng tăng bào lau mồ hôi trên đầu chảy xuống. Hắn nhìn ứng long đang xoay người bên Trương Văn Trọng, thè lưỡi nói: "Trương thiếu tướng, có thể đem kiếm ý của anh thu hồi về hay không? Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ bần tăng sẽ bị nóng chết tại nơi này rồi."
Khi nói những lời này, trong lòng béo hòa thượng cũng run rẩy líu lưỡi. Tuy rằng hắn cũng từng gặp qua vài kiếm tu tu luyện kiếm ý, trong đó tu vi của họ còn mạnh hơn Trương Văn Trọng một ít. Thế nhưng áp lực của kiếm ý gây cho hắn cũng không bằng Thuần Dương Ứng Long kiếm ý của Trương Văn Trọng gây ra.
Trong lòng béo hòa thượng cảm khái nói thầm: "Người này cũng không giống một kiếm tu, thế nào có thể tu luyện ra một đạo kiếm ý kinh thế hãi tục đến như vậy? Hiện tại nhìn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, kiếm ý cũng đã cường hãn đến như vậy. Nếu như chờ hắn tu luyện đến Kết Đan kỳ, thậm chí tới cảnh giới càng cao hơn, thì uy áp của kiếm ý chẳng phải sẽ biến thành kinh thiên động địa ư?"
Ngay khi béo hòa thượng lén quan sát Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng cũng híp mắt đánh giá béo hòa thượng, đầu hắn trọc lóc, mặc tăng bào màu xám, tay trái cầm một chuỗi phật châu, tay phải cầm một cây gậy màu đen. Đừng xem biểu tình hắn đang vui cười, kỳ thực tinh thần tập trung cao độ, tùy thời đều có khả năng thi triển thần thông phật gia dùng để ứng đối với Thuần Dương Ứng Long kiếm ý của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cũng không thu lại Thuần Dương Ứng Long kiếm ý vào trong cơ thể, mà giơ kiếm chỉ vào vị khách không mời mà đến, trầm giọng dò hỏi: "Ông tu luyện chính là thần thông trong Thần Thông Nghiễm Đại Bát Pháp Kim Võng? Nói như thế, ông là hòa thượng của Ngũ Đài Sơn Tịnh Vân Tông? Ông chạy tới nơi này làm gì? Vì sao cầm Kim Võng thu đi đầu của Hàng Thuật Sư A Mông Thái? Ông có quan hệ gì với hắn? Còn nữa, vì sao ông biết quân hàm của tôi?"
"Anh...anh làm sao biết được tôi tu luyện thần thông pháp môn của Thần Thông Nghiễm Đại Bát Pháp Kim Võng?" Béo hòa thượng kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Trương Văn Trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thấy Trương Văn Trọng không có ý tứ muốn trả lời, béo hòa thượng liền vò đầu xấu hổ cười, thành thật hồi đáp: "Trương thiếu tướng, anh là phó tổ trưởng đặc cần tổ thuộc cục cảnh vệ của bộ tổng tham mưu, mà tôi là một trong những thành viên của đặc cần tổ, pháp hiệu là Bất Khả Thuyết, chính xuất thân từ Tịnh Vân Tông Ngũ Đài Sơn. Lần này tôi tới Ung Thành, chính là vì tên A Mông Thái này. Không nghĩ tới tôi còn chưa kịp động thủ, Trương thiếu tướng đã giải quyết hắn. Nhưng đầu của hắn không thể phá hủy, ít ra không thời phá hủy ngay trong thời gian này, bởi vì tôi còn phải đem đầu của hắn quay trở về báo cáo kết quả công tác. Đương nhiên, Trương thiếu tướng cũng có thể yên tâm, có Mặc Kim Võng, dù A Mông Thái có biến thành Ti La Bình cũng không thể chạy trốn. Mặt khác, Trương thiếu tướng cũng không cần lo lắng tôi sẽ cướp đi công lao của anh. Chuyện này đến tột cùng đã xảy ra thế nào, tôi sẽ từ đầu tới cuối báo cáo với tổ trưởng."
Một khi đã mở miệng, béo hòa thượng chẳng khác gì một máy hát không thể tắt, thao thao nói không dứt. Nhìn thấy một màn này, Trương Văn Trọng cũng hiểu được vì sao hắn lại có pháp danh là Bất Khả Thuyết. Xem ra lão hòa thượng nào đặt pháp danh này cho hắn, cũng từng chịu đựng không ít những chuyện luyên thuyên của hắn.
Bất đắc dĩ, Trương Văn Trọng chỉ có thể mạnh mẽ cắt ngang lời hắn nói, hỏi: "Được rồi, đừng nói nữa, ông nói ông là người của đặc cần tổ thuộc cục cảnh vệ của bộ tổng tham mưu sao? Có gì chứng minh?"
Béo hòa thượng lập tức rút ra hai tờ giấy chứng nhận, đưa cho Trương Văn Trọng: "Đây là chứng nhận sĩ quan của đặc cần tổ, đây là giấy chứng nhận hòa thượng của phật giáo hiệp hội phát ra, hai giấy chứng nhận này tôi đều mang theo tùy thân, bằng không muốn nghỉ trọ cũng thật khó khăn. Nếu như anh nghĩ hai tờ giấy này còn chưa đủ chứng minh thân phận của tôi, như vậy anh có thể gọi một cuộc điện thoại cho Bạch tướng quân hỏi thăm sẽ biết tôi là ai."
Trương Văn Trọng kiểm tra hai tờ chứng nhận của hắn, sau khi xác định đều là thật, lại dùng tay trái lấy ra điện thoại gọi cho Bạch Quang Minh. Sau khi từ Bạch Quang Minh có được tin tức chính xác, lúc này hắn mới thu hồi Thuần Dương Ứng Long kiếm khí vào cơ thể, đồng thời cũng thu lại Tam Xích kiếm.
Trương Văn Trọng nói: "Đầu của A Mông Thái ông có thể mang đi, cũng không cần lo lắng hắn sẽ biến thành Ti La Bình. Bởi vì tôi đã hoàn toàn phá hủy đại não của hắn. Mặt khác chuyện giải quyết cho xong hậu quả ở đây cũng giao cho ông. Ông là người của đặc cần tổ, hẳn có kinh nghiệm giải quyết tốt hậu quả như thế này."
Béo hòa thượng đưa tay thu lại Kim Võng đang đựng đầu của A Mông Thái, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cũng mới vừa bị sư phụ đưa đến đặc cần tổ để lịch lãm thôi nha."
Ngay lúc này, đồng bọn của Đao Ba Ca bị hoảng sợ chui xuống dưới gầm bàn, lúc này cố lấy dũng khí chui ra, cầm lấy hộp sắt dưới đất, dùng thanh âm run rẩy kêu lên: "Đừng giết ta, ta còn không muốn chết, nếu như các ngươi không chịu tha cho ta, ta sẽ dùng thứ này giết chết các ngươi. Vừa rồi những lời của A Mông Thái ta đều nghe được, hộp sắt này là một kiện vũ khí có uy lực bất phàm."
"Mau nhanh buông nó xuống!"
"Thất Sát Phệ Hồn Hạp!"
Sắc mặt Trương Văn Trọng cùng béo hòa thượng đều biến đổi, lớn tiếng quát to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.