Chương trước
Chương sau
Hoàng thân Charles cũng không ngờ Trương Văn Trọng nói chuyện trực tiếp đến như vậy, không khỏi ngây người. Trong ấn tượng của hắn, người Trung Quốc vô luận nói chuyện hay làm việc đều rất uyển chuyển, có đôi khi nói đến nửa ngày ngươi vẫn không hiểu được hắn đang định nói gì. Mặc dù có những người Trung Quốc di cư ra nước ngoài, cũng rất khó thay đổi tính cách như vậy. Hắn đột nhiên cảm giác, người Trung Quốc tên Trương Văn Trọng bên đầu kia điện thoại, thật hoàn toàn khác hẳn những người Trung Quốc mà hắn đã tiếp xúc từ trước tới nay.
Hoàng thân Charles cũng không vội vã trả lời câu hỏi của Trương Văn Trọng, mà đưa mắt nhìn Eric đang đứng bên cạnh. Hắn nghĩ câu nói kế tiếp cũng không nên nói ngay trước mặt vị tước sĩ này mới tốt hơn, miễn làm cho tổn thương tấm lòng của vị tước sĩ này. Mặc kệ người hắn đề cử có bản lĩnh thật sự hay không, tấm lòng của hắn cũng thật sự rất không tệ. Cho nên hoàng thân Charles xoay người đi về hướng vườn hoa, đồng thời còn hướng Eric đang dự định đi theo hắn khoát tay, ý bảo hắn ở đó chờ, đừng đi theo mình.
Sau khi cùng Eric kéo ra một khoảng cách, xác định hắn sẽ không nghe được mình và Trương Văn Trọng nói chuyện với nhau, hoàng thân Charles mới nói: "Trương tiên sinh, sự ngay thẳng của ông làm tôi rất kinh ngạc. Nhưng tôi thích giao tiếp cùng người ngay thẳng. Ông nói không sai, tôi đích thật rất hoài nghi với khả năng y thuật của ông. Tôi cũng không cho rằng y thuật của ông còn cao siêu hơn cả ngự y của vương thất chúng tôi. Nếu hiểu ra, vương thất chúng tôi thuê ngự y toàn bộ đều là nhân vật nổi danh trong giới y học, còn về phần Trương tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua tên của ông. Tuy rằng hiện tại ngự y của chúng tôi gặp phải một ít phiền phức, thế nhưng tôi tin tưởng, bọn họ vẫn có thể công phá những vấn đề khó khăn này. Chữa tốt chân tật của mẹ tôi."
Nói đến đây, hoàng thân Charles dừng lại chốc lát, sắp xếp chút từ ngữ trong lòng, mới tiếp tục nói: "Tước sĩ Eric vừa nói với tôi, không lâu khi trước ông từng chữa cho một bệnh nhân có chứng bệnh giống mẹ tôi, cho nên..."
Không đợi hoàng thân Charles nói cho hết lời, Trương Văn Trọng đã nói trước suy nghĩ của hắn: "Cho nên ông dự định dùng tiền mời tôi đến nước Anh, xem tôi như sự lựa chọn dự bị. Nếu như ngự y các vị hoặc cơ cấu chữa bệnh Anh quốc có thể chữa tốt bệnh của mẹ ông, như vậy cũng không liên quan gì tôi, xem như chiêu đãi tôi đến nước Anh du lịch. Sau đó sẽ cho tôi về nước. Nhưng nếu như ngự y của các vị không chữa được chân tật cho mẹ ông, có thể cho người dự bị như tôi lên sân khấu thử thời vận, nhìn xem có thể chữa tốt chân tật cho mẹ ông hay không. Charles tiên sinh, nếu như tôi không có đoán sai, trong lòng ông hẳn đang nghĩ như vậy phải không?"
Tuy nói bị Trương Văn Trọng nói toạc ra ý nghĩ trong lòng, nhưng hoàng thân Charles cũng không cảm thấy xấu hổ. Theo hắn xem ra, rất nhiều sự tình nếu có thể làm rõ ràng, còn có hiệu quả tốt hơn che giấu. Cho nên sau khi Trương Văn Trọng nói hết lời, hắn liền lập tức trả lời: "Không sai, chính là như vậy. Trương tiên sinh là một người ngay thẳng. Vì thế tôi cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Ở trong mắt tôi, ông đích xác là một sự lựa chọn dự bị. Nhưng Trương tiên sinh, nếu như ông chịu đến Anh quốc một chuyến, ngoại trừ lộ phí qua lại, tiền chi phí tại Anh quốc cùng du ngoạn khắp nơi tôi sẽ bao hết, còn có thể theo thời gian mà trả thù lao như mời đến khám bệnh tại nhà..."
"Rất xin lỗi, Charles tiên sinh." Trương Văn Trọng kiên quyết cự tuyệt: "Nếu như ông thật lòng mời tôi đến chữa bệnh cho mẹ ông, làm một bác sĩ, tôi sẽ không cự tuyệt lời mời. Nhưng nếu chỉ muốn cho tôi đến nước Anh làm một người dự bị, tôi chỉ đành nói lời xin lỗi. Bởi vì bên cạnh tôi còn có bệnh nhân, tuy rằng thân phận bọn họ không tôn quý như nữ hoàng Anh quốc, nhưng sức khỏe và tính mạng của họ, cũng không đê tiện hơn nữ hoàng Anh chút nào. Tôi không có khả năng đến Anh quốc làm một kẻ dự bị mà bỏ rơi bọn họ không để ý tới."
"Đã như vậy, tôi đành biểu thị vô cùng tiếc nuối. Nói thật, tôi đối với Trung y rất có hứng thú, khi nghe tước sĩ Eric giới thiệu về ông, thật đúng muốn hướng ông lĩnh giáo một chút tri thức Trung y." Tuy rằng nói thì nói như vậy, thế nhưng từ bên trong giọng nói của hoàng thân Charles cũng không nghe ra có vị đạo tiếc nuối. Theo như vậy thì lời nói của hắn cũng chỉ là khách sáo mà thôi.
"Charles tiên sinh, nếu như ngự y của các vị cuối cùng bó tay hết cách với bệnh của mẹ ông, không ngại trở lại tìm tôi. Nhưng ở lúc đó, tôi mong muốn ông có thể xuất ra thành ý mà tới, mà không giống như bây giờ. Tôi còn có việc, cứ như vậy đi, tạm biệt Charles tiên sinh." Sau khi nói xong lời này, Trương Văn Trọng cắt điện thoại, bỏ vào trong túi, sau đó cầm chén trà trên bàn, đi về hướng phòng họp lầu hai.
Cùng lúc đó, trong cung điện Buckingham tại Anh quốc xa xôi, hoàng thân Charles đưa trả lại điện thoại cho Eric.
Cầm lấy điện thoại di động, Eric lo lắng dò hỏi: "Thế nào, vương tử điện hạ, Trương tiên sinh có nói khi nào đến Anh quốc chữa bệnh cho nữ vương bệ hạ không?"
"Không."
"Không đến? Vì sao?" Eric kinh ngạc há to miệng, không thể tin được lời hoàng thân Charles nói. Tuy rằng hắn tiếp xúc với Trương Văn Trọng thời gian không lâu, thế nhưng hắn lại biết, Trương Văn Trọng là một người rất có y đức. Theo lý mà nói, hắn hẳn sẽ không cự tuyệt chữa bệnh cho bệnh nhân mới đúng. Nhưng hiện tại hắn lại cự tuyệt đến nước Anh trị bệnh cho nữ hoàng, điều này đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng thân Charles tự nhiên sẽ không đem cuộc nói chuyện vừa rồi với Trương Văn Trọng cho Eric nghe, hắn chỉ nói: "Không đến thì không đến, làm gì lại có nhiều thứ vì sao như vậy? Tước sĩ Eric, ông hẳn nên lo lắng hiện tại làm sao trị liệu chân tật cho nữ hoàng bệ hạ, mà không phải việc vị bác sĩ người Trung Quốc kia có đến Anh quốc hay không. Huống chi ngự y của vương thất chúng ta và những chuyên gia giáo thụ của y học viện hoàng gia chẳng lẽ còn kém hơn một bác sĩ Trung Quốc vô danh hay sao?"
Tuy rằng hoàng thân Charles cũng không nói rõ nguyên nhân, nhưng Eric cũng không ngu dốt, hắn từ lời của hoàng thân Charles nghe ra được nguyên nhân, thầm nghĩ: "Nghĩ ra hơn phân nửa là vương tử điện hạ ngạo khí, cho nên mới đắc tội Trương tiên sinh, khiến cho hắn không chịu đến quốc gia chúng ta, chữa bệnh cho nữ hoàng bệ hạ."
Eric suy nghĩ một chút, nghĩ chuyện này quan hệ tới sức khỏe thậm chí là tính mạng của nữ hoàng bệ hạ, không thể xem như qua loa. Cho nên trong lòng hắn cân nhắc lời nói, mới khuyên nhủ: "Vương tử điện hạ, chúng ta tốt nhất nên mời Trương tiên sinh qua đây. Bởi vì chỉ có hắn mới có khả năng chữa được chân tật cho nữ hoàng bệ hạ..."
Hoàng thân Charles khoát tay, ý bảo Eric dừng lại, không nên tiếp tục nói nữa: "Được rồi, tước sĩ Eric, chuyện này đến đây là dừng đi. Nếu như toàn bộ ngự y của vương thất cùng bác sĩ kiệt xuất Châu Âu thực sự bó tay hết cách với chân tật của nữ hoàng bệ hạ, tôi sẽ thỉnh vị Trương tiên sinh kia đến đây." Hắn đưa tay nhìn thời gian, nói: "Mười phút sau, sẽ có một buổi hội chẩn của ngự y vương thất cùng chuyên gia y học y học viện hoàng gia, tôi mong muốn ông cũng có thể tham gia!"
"Ai, được rồi, vậy cứ làm theo lời của vương tử điện hạ." Eric thở dài một hơi mới đáp. Hắn biết, hoàng thân Charles nhìn qua có vẻ hòa thuận thân sĩ, nhưng tính cách của hắn vẫn bảo lưu sự ngạo mạn và cố chấp truyền thống của người Anh quốc. Dùng cách nói của người Trung Quốc, tính cách của hắn không gặp quan tài không đổ lệ. Cho nên hiện tại có khuyên hắn cũng vô ích. Chỉ đành đợi thêm vài ngày, cho hắn biết toàn bộ ngự y vương thất cùng bác sĩ Âu Châu đều bó tay với chân tật của nữ hoàng, hắn mới chịu nghe lời khuyên bảo. Hoàn hảo Miệt Phiến Chung ký sinh lên cơ thể người, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gây nguy hiểm cho sinh mạng. Bằng không, Eric nói gì cũng phải buộc hoàng thân Charles nhanh chóng mời Trương Văn Trọng đến Anh quốc cho bằng được.
Ngay khi hoàng thân Charles cùng Eric đang lo lắng cho chân tật của nữ hoàng Anh, Trương Văn Trọng đang bưng chén trà đi lên phòng họp lầu hai. Lúc này, Tô Hiểu Hồng, Lâm Tử Mạn cùng Trần Nhàn và những nữ bác sĩ, hộ sĩ khác đã thay trang phục vũ đạo, chỉ chờ hắn đến liền bắt đầu biểu diễn. Về phần các nam bác sĩ bên trong phòng y tế, đã sớm chạy tới phòng họp trước tiên. Bình thường những nữ đồng sự ăn mặc quần áo thường ngày, bọn họ cũng đã cảm thấy rất đẹp mắt. Hiện tại đều thay đổi trang phục ca múa, có người còn trang điểm, có vẻ vô cùng diễm lệ, những người như bọn họ làm sao không kích động?
Vì thế phòng họp vốn rộng rãi, lúc này đã bị vây kín trong ngoài ba tầng.
Bởi vì trong phòng họp cần đưa ra một mảnh không gian rộng lớn cho Tô Hiểu Hồng các nàng biểu diễn vũ đạo. Cho nên ngoại trừ mấy người tích cực nhất, còn lại mọi người đều không vào bên trong, chỉ quây quần tại cửa cùng cửa sổ để nhìn. Thế nhưng dù vậy, vẫn không hề giảm bớt nhiệt tình của họ, bọn họ không ngừng líu ríu nghị luận.
"Oa, mau nhìn, Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn thật là xinh đẹp!"
"Trần Nhàn cũng không kém nha, anh xem bộ trang phục của cô ấy, quả thực là nữ vương..."
"Nữ vương? Anh thật là tà ác, hay là có khuynh hướng thích bị ngược đãi?"
"Ai, mọi người mau nhìn, ngoại trừ ba đóa kim hoa của phòng y tế chúng ta, những nữ bác sĩ và hộ sĩ khác cũng rất đẹp nha! Thường ngày thấy họ không có gì nổi bật, không nghĩ tới trang điểm một chút, trang phục một chút, lại đẹp như thế."
"Tôi nghĩ, vấn đề tư nhân của tôi có thể giải quyết bên trong phòng y tế! Tục ngữ nói, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài."
Những lời ca ngợi của các nam đồng sự làm các nữ bác sĩ, hộ sĩ đắc ý không ngớt, đều kiêu ngạo ưỡn ngực nhất thời đưa tới trận trận hoan hô thật lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Trương Văn Trọng ở ngay lúc này, bưng chén trà chậm rãi đi vào phòng họp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.