Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy phong nhận cùng những hòn đá bay đến cũng không thể công phá chiếc chuông màu đỏ biến hóa từ tăng bào, tên dâm tăng bởi vì trở tay không kịp mà có chút thất kinh nhất thời liền bình tĩnh trở lại. Thậm chí hắn còn nở nụ cười: "Tăng bào huyết luyện của hòa thượng ta là nhị phẩm bảo khí phòng ngự, đạo hữu ở chỗ này bày ra Phong Thạch Đoạt Hồn Trận, cũng chỉ là một trận pháp nhân cấp nhất giai. Muốn dùng nó để phá phòng ngự của Huyết Luyện Tăng Bào của ta, không khỏi có chút si tâm vọng tưởng đi?"
Tên dâm tăng tuy rằng nhìn ra Trương Văn Trọng bố trí Phong Thạch Đoạt Hồn Trận bên trong hàng cây rậm rạp này, nhưng hắn dù sao cũng không ngờ tới Phong Thạch Đoạt Hồn Trận cũng không tầm thường, chính là dùng Phong Thạch Phiên làm trận nhãn. Phong Thạch Phiên cùng Phong Thạch Đoạt Hồn Trận có thuộc tính tương đồng, công hiệu cũng tương tự như nhau. Nếu đơn độc sử dụng, đích xác không thể phá được phòng ngự của Huyết Luyện Tăng Bào, thế nhưng chúng nó phối hợp lẫn nhau, uy lực đề thăng cũng không nhỏ, mà đã tăng trưởng cực lớn.
Tên dâm tăng tự nhiên không biết được việc này, lúc này hắn thậm chí còn cho rằng đã khám phá ra khả năng của Trương Văn Trọng, đang híp đôi mắt bắn hung quang, âm thầm nói: "Nếu là Phong Thạch Đoạt Hồn Trận, như vậy người bày trận phải là đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp Tông. Hiện tại trong những môn phái tu chân, cũng chỉ có người của Kỳ Môn Độn Giáp Tông, mới thích dùng cách giống như con nhện giăng lưới, trước tiên bày ra trận pháp, mượn lực lượng trận pháp đến đánh thương người. Huống chi người này vẫn giấu ở chỗ tối không chịu lộ mặt, cũng có phong cách thích trốn tránh trong chỗ tối giống như người của Kỳ Môn Độn Giáp Tông. Phong Thạch Đoạt Hồn Trận bất quá chỉ là trận pháp nhập môn, người này bày ra trận pháp này, nói cách khác tu vi cũng không cao, phỏng chừng còn chưa đột phá Luyện Khí kỳ. Người của Kỳ Môn Độn Giáp Tông, nhất định không am hiểu liều mạng chém giết, huống chi chỉ là một thái điểu Luyện Khí kỳ? Hắn hiển nhiên chẳng có gì đáng uy hiếp đối với ta. Phải ở chỗ này dây dưa với hắn, lỡ chọc cho những người có tu vi cao phát hiện, còn không bằng nhanh chóng bắt xử nữ có thất khiếu lả lướt tâm chạy nhanh khỏi đây. Đợi ngày sau tu vi của ta thành công, lại đến tìm Kỳ Môn Độn Giáp Tông đòi nợ cũng không trễ."
Sau khi hạ quyết tâm, tên dâm tăng lại nhào về phía Tô Hiểu Hồng, nanh ác cười to nói: "Cô nàng, không nghĩ tới ngươi lại là một con mồi. Bất quá lần này ngươi cũng bồi cả mình vào đây. Ha ha ha ha..."
Tô Hiểu Hồng vốn đã bị một màn ly kỳ trước mắt làm khiếp sợ đến trợn tròn mắt, nhưng lúc này thấy tên dâm tăng lại bay tới, nhất thời hồi phục lại tinh thần, trong nháy mắt ngắn ngủi, nàng lại không hề thất kinh, trái lại còn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng dựa theo lời Trương Văn Trọng dặn dò nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay làm theo phương pháp Trương Văn Trọng đã chỉ dẫn.
Một đạo quang mang màu trắng nhất thời từ trong bùa hộ mệnh xuất ra, thân ảnh Tô Hiểu Hồng bỗng nhiên xuất hiện vặn vẹo, ngay khi bàn tay tên dâm tăng sắp chụp trúng vai nàng, nàng đã hư không biến mất, làm tên dâm tăng chụp hụt vào khoảng không.
Trong một giây đồng hồ, Tô Hiểu Hồng lại xuất hiện bên cạnh Trương Văn Trọng. Tác dụng của bùa hộ mệnh, chính là truyền tống nàng đến bên cạnh hắn.
"Vừa rồi chính là thuấn di sao?" Tô Hiểu Hồng mở to hai mắt, há to miệng, vẻ mặt biểu tình lăng lăng ngơ ngác. Nàng thế nào cũng không dám tin tưởng chuyện mình vừa trải qua, dù sao thật sự quá huyền diệu.
"Ta không phải đang nằm mơ đi? Hay là ảo giác vì đêm qua ta đã thức đêm chơi trò chơi?"
"Tiểu muội, cô ở chỗ này đừng lộn xộn." Trương Văn Trọng căn dặn Tô Hiểu Hồng một tiếng, sau đó lại phân phó Tam Túc Ô: "Ngươi ở tại chỗ này, bảo hộ tiểu muội!"
"Dạ!" Tam Túc Ô lúc này cũng không quản chuyện tiếp tục giả vờ làm một con quạ đen tầm thường, sau khi trả lời một tiếng, lập tức bay tới đậu lên đầu vai Tô Hiểu Hồng.
Tay trái Trương Văn Trọng cầm khẩu Desert Eagle, tay phải nắm Tam Xích kiếm, tung người bay ra khỏi chỗ ẩn thân, bước nhanh về hướng tên dâm tăng.
"Trời ạ, ngươi...ngươi...chỉ là con quạ đen lại biết nói tiếng người?" Gương mặt Tô Hiểu Hồng lộ vẻ kinh khủng nhìn Tam Túc Ô, hoảng sợ chất vấn: "Ngươi là yêu quái?"
"Yêu quái cái đầu ngươi, ngươi mới là yêu quái, toàn gia ngươi đều là yêu quái!" Tam Túc Ô thống hận nhất là người khác nói nó là quạ đen hay yêu quái. Hiện tại Tô Hiểu Hồng đều nói, quả thực làm nó tức giận đến mức lông chim toàn thân đều dựng lên. Nếu như không phải Tô Hiểu Hồng rất có khả năng trở thành đệ tử của Trương Văn Trọng, chỉ sợ nó đã sớm hung hăng mổ Tô Hiểu Hồng.
"Thành thật ở yên chỗ này cho ta, đừng lộn xộn, cũng đừng loạn ồn ào. Bằng không ta mổ ngươi một cái, cho mặt mày ngươi có sẹo!"
Tô Hiểu Hồng bị hoảng sợ, vội vã câm miệng không dám nói chuyện. Trong lòng nàng lại không ngừng phỏng đoán: "Đây không giống như đang nằm mơ, cũng không phải ảo giác, ai có thể nói cho ta biết, đây...đây đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì?"
Ngay khi Trương Văn Trọng nhảy ra khỏi chỗ ẩn thân, tên dâm tăng cũng liền chú ý tới hắn. Nhưng tên dâm tăng cũng không vì vậy mà kinh hoảng, trái lại còn cười nhạt, dùng giọng nói châm chọc nói: "Nếu như ngươi vẫn trốn tránh như vậy, ta còn thật phải phí thời gian và tinh lực tìm kiếm ngươi. Thế nhưng hiện tại ngươi lại ngu xuẩn chủ động hiện thân, cũng được, để ta giết chết ngươi trước, sau đó bắt xử nữ có thất khiếu linh lung tâm kia!" Hắn nhảy tới, hăng hái đánh về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng thấy thế, bỗng nhiên giơ lên tay trái "Phanh, phanh" hai tiếng bắn về phía tên dâm tăng.
Vốn nhìn thấy cây súng trong tay Trương Văn Trọng, tay phải hắn lại cầm kiếm, tên dâm tăng còn cảm thấy phi thường buồn cười, thậm chí còn cười lạnh châm chọc: "Trong tay ngươi cầm cái gì? Là súng lục sao? Ha ha, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, cây súng nho nhỏ này có thể xúc phạm tới ta đi? Thật ngu xuẩn..."
Thế nhưng tiếng cười nhạo vừa chợt vang lên, đã bị hoảng sợ dừng phắt lại. Bởi vì hắn khiếp sợ phát hiện, viên đạn từ trong cây súng bắn ra cũng không phải viên đạn bình thường, mà là hai viên đạn lóe kim quang!
"Viên đạn sao có thể phát quang?" Tên dâm tăng đầu tiên sửng sốt, sau đó mới phản ứng: "Cây súng này cũng không phải hàng bình thường, mà là một kiện pháp bảo!"
Tuy rằng cõi lòng đầy khiếp sợ, nhưng tên dâm tăng cũng không hoảng loạn, thậm chí cũng không chống đỡ lánh né. Cứ như vậy đón đạn tiếp tục phóng tới Trương Văn Trọng. Hắn đối với lực phòng ngự của Huyết Luyện Tăng Bào có lòng tin rất cao, đồng thời hắn cũng biết Kỳ Môn Độn Giáp Tông cũng chỉ am hiểu trận pháp, không am hiểu luyện khí. Tên đệ tử thái điểu của Kỳ Môn Độn Giáp Tông nắm pháp bảo trong tay, chỉ có thể là một pháp khí thấp phẩm mà thôi. Dù lực công kích có cường thịnh, cũng đừng mơ tưởng công phá được chiếc chuông do Huyết Luyện Tăng Bào hóa thành.
Tuy nói tên dâm tăng nghĩ cấp bậc pháp bảo trong tay Trương Văn Trọng không cao, nhưng hắn vẫn có tâm tư giết người đoạt bảo. Dù sao pháp bảo không ai ngại có nhiều.
"Pháp bảo như vậy rơi vào trong tay thái điểu như ngươi, không thể nghi ngờ là uổng phí thiên vật, giao cho người có đức như hòa thượng ta, mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất của nó!"
Nhìn thấy tên dâm tăng không tránh né đạn vẫn lao về phía mình, trên mặt Trương Văn Trọng nhất thời xuất hiện nụ cười nhạt.
Trong hai tiếng "đương, đương", hai viên đạn lóe kim quang mãnh liệt đánh lên chiếc chuông bao phủ quanh tên dâm tăng. Đúng như sở liệu của tên dâm tăng, hai viên đạn vốn không thể tạo thành chút tổn hại nào với chiếc chuông kia.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đắc ý cười to, tình huống cũng đột nhiên nổi lên biến hóa.
Nguyên bản những hòn đá cùng phong nhận đang không ngừng oanh kích lên chiếc chuông bao xung quanh hắn, ngay lúc này lại thay đổi phương thức tiến công. Chúng nó không tiếp tục công kích vào chiếc chuông, mà đổi thành công kích có địa điểm. Địa điểm chúng công kích chính là hai điểm mà hai viên đạn lóe kim quang vừa đánh vào.
Tên dâm tăng kinh khủng phát hiện, hai điểm nọ đang xuất hiện vết rạn rất nhỏ. Hơn nữa theo phong nhận cùng những viên đá công kích điên cuồng, hai điểm rạn kia đang từ từ tăng lớn, tăng càng nhanh hơn.
"Điều...điều này sao có thể? Huyết Luyện Tăng Bào của ta là nhị phẩm bảo khí, thế nào lại bị công phá?" Tên dâm tăng hoảng sợ kinh hô, tuy rằng hắn không chịu tin tưởng đây là sự thực, thế nhưng chuyện này đang xảy ra trước mặt hắn, làm hắn phải tin.
Mắt thấy vết rạn không ngừng lan tràn khuếch tán, sẽ không bao lâu chiếc chuông do tăng bào hóa thành sẽ triệt để vỡ vụn. Tên dâm tăng trái lại bình tĩnh xuống, thầm nghĩ: "Trận pháp này khẳng định không phải Phong Thạch Đoạt Hồn Trận bình thường, kiện pháp bảo vừa rồi người này mới dùng, cũng tuyệt đối không phải là pháp khí thấp phẩm. Về phần tu vi của hắn, con mẹ nó khẳng định không phải là thái điểu Luyện Khí kỳ! Con mẹ nó ta bị lừa, người này rõ ràng giả trư ăn thịt cọp!"
"Triệt, ta phải triệt ngay! Thế cục hiện tại đã hoàn toàn bị hắn nắm giữ, ta phải bỏ chạy trước khi Huyết Luyện Tăng Bào triệt để vỡ vụn mới được. Bằng không ta rất có khả năng đem tính mạng nhét vào đây." Tên dâm tăng trong nháy mắt căn cứ thế cục trước mặt làm ra quyết sách chính xác, hai chân điểm lên mặt đất, hai tay xuất ra, cả người giống như một con diều hâu giương cánh bay lượn, lui nhanh về phía sau. Ở thời khắc sống chết tồn vong này, tốc độ hắn bật lui ra sau, đúng là còn nhanh hơn tốc độ hắn phóng tới thêm vài phần.
"Muốn chạy? Chậm!" Trương Văn Trọng hao tâm tốn sức bày ra một cái bẫy dụ hắn mắc câu, làm sao có thể để cho hắn chạy mất? Tay phải hắn buông lỏng, Tam Xích kiếm nhất thời gào thét bay ra, bắn về phía tên dâm tăng.
Dĩ khí ngự kiếm!
Nhìn thấy một màn này, tên dâm tăng thực sự rất muốn khóc.
Ngươi nha, rốt cục ngươi có phải là đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp Tông hay không? Ngươi thành thật tu luyện trận pháp không tốt sao? Để làm chi còn muốn chạy đi học dĩ khí ngự kiếm thuật của kiếm tu chứ? Ngươi làm như vậy có khác gì đi đập chén cơm của kiếm tu đây? Ngươi làm cho kiếm tu làm sao chịu nổi? Ngươi bảo ta làm sao chịu nổi chứ?
Tên dâm tăng rất rõ ràng, Huyết Luyện Tăng Bào đã sắp bị vỡ vụn, tuyệt đối không chống đỡ nổi một kiếm như sấm đánh như thế. Cho nên hắn đem xâu tràng hạt một trăm lẻ tám viên bứt đứt, để những viên tràng hạt rơi lả tả đi ra.
Khác với lẽ thường chính là, những viên tràng hạt cũng không rơi xuống mặt đất, mà theo quy luật nào đó lơ lửng giữa không trung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Xa xa nhìn lại, một trăm viên tràng hạt lơ lửng giữa không trung đúng là mơ hồ hợp thành một pho tượng có ba mặt bốn cánh tay, mắt trợn trừng, răng cắn chặt, như sùi bọt mép, rất giống pho tượng Bất Động Minh Vương đang giận dữ!
Ngay khi pho tượng Bất Động Minh Vương vừa hình thành, phong nhận cùng hòn đá đang thô bạo cũng triệt để đánh nát tăng bào, như mưa rào bay về tên dâm tăng.
Tên dâm tăng xem như không nhìn thấy phong nhận cùng hòn đá đang bay tới, hai tay hắn hợp thành chữ thập, dùng tốc độ cực nhanh niệm tụng ra một đoạn Bất Động Minh Vương chú bằng tiếng Phạn. Trong chú ngữ có một trăm lẻ tám viên tràng hạt cấu thành tượng Bất Động Minh Vương, xuất ra từng sợi quang mang màu đỏ đen. Ngay sau đó, tượng Bất Động Minh Vương vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, sau đó vung lên bốn cánh tay, nghênh đón phong nhận cùng những hòn đá đang bay tới. Những tiếng nổ mạnh liên miên không dứt vang lên bên tai không dứt.
Hoàn hảo đây là một đêm mưa to sấm chớp đầy trời, vì thế tiếng sấm sét che giấu tiếng nổ mạnh hoàn toàn. Bằng không những tiếng nổ mạnh liên miên không dứt, khẳng định sẽ khiến người khác chú ý, dẫn dắt đến những phiền phức không cần thiết.
Dưới sự bảo vệ của pho tượng Bất Động Minh Vương, tên dâm tăng lại không chút tổn hao gì dưới sự công kích của phong nhận cùng đá cuội.
Lúc này Tam Xích kiếm đã bay tới trước mặt tượng Bất Động Minh Vương.
Tượng Bất Động Minh Vương cắn răng nhếch miệng, gương mặt đáng sợ quơ cánh tay nghênh đón Tam Xích kiếm đang tiến tới với uy thế sấm sét. Tên dâm tăng rất hiểu rõ, sống hay chết chính là ở trước mắt. Cho nên hắn cắn chặt khớp hàm, đem tu vi suốt đời toàn bộ đều trút lên cuộc đánh này, chỉ cần có thể đánh tan chuôi kiếm, sau đó nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Về phần báo thù?
Tục ngữ nói thật tốt, quân tử báo thù mười năm không muộn. Tuy rằng hòa thượng hắn không phải quân tử, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn được. Huống chi hiện tại hắn không những lấy được bí tịch tu luyện Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, đồng thời còn chiếm được bảo bối đề thăng tu vi thật tốt! Chỉ cần thời gian, tu vi của hắn sẽ tinh tiến cực nhanh, cho nên chỉ cần hắn không chết ở chỗ này, chỉ cần công phu hai ba mươi năm, tu vi của hắn đã có thể có chút thành tựu. Đến lúc đó quay trở lại tìm người này báo thù rửa hận cũng không muộn!
Trên tượng Bất Động Minh Vương xuất ra những sợi quang mang màu đỏ đen, trong nháy mắt sáng rực, đúng là trộn lẫn vào nhau, hóa thành một nữ tử trần như nhộng vóc người nóng bỏng, dung mạo nhu mì xinh đẹp, chính là Minh Phi của Bất Động Minh Vương!
Bất Động Minh Vương nhe răng nhếch miệng, cùng Minh Phi trần như nhộng xinh đẹp quyến rũ, một trái một phải công kích về Tam Xích kiếm.
Bởi vì trước đó tên dâm tăng đã nhận định Trương Văn Trọng là đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp Tông, cho nên hắn nghĩ tới dù cho Trương Văn Trọng gặp cơ duyên xảo hợp học được dĩ khí ngự kiếm thuật, hẳn cũng tu luyện không tới đâu, tất nhiên đỡ không được Bất Động Minh Vương và Minh Phi liên thủ giáp công. Nhưng ngay khi hắn đã chuẩn bị đánh tan Tam Xích kiếm sau đó bứt ra thoát đi, trên Tam Xích kiếm đột nhiên xuất hiện quang mang màu lam nhộn nhạo, hướng bầu trời đen kịt bay lên...
Trận mưa to từ trên trời đang giáng xuống, đột nhiên ngừng lại.
"Hết mưa rồi?" Tuy rằng tâm tình thập phần khẩn trương, nhưng trong lòng tên dâm tăng nổi lên dự cảm không hay, điều này làm cho hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đêm đen kịt trên đỉnh đầu.
Không xem còn được, vừa nhìn tên dâm tăng nhịn không được thất thanh kinh hô lên: "Đây...đây là thứ gì vậy?"
Nguyên lai trận mưa to vẫn không hề ngừng lại, mà dưới tác dụng của ánh sáng màu lam, bị dung hợp vào nhau, hóa thành một con rồng nước dữ tợn, trong bầu trời đêm đen kịt bay lên. Tiếng sấm ù ù giống như tiếng gầm gừ rống giận của rồng nước, làm tên dâm tăng quá sợ hãi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn đầy người.
"Đây...đây là Giao Long kiếm quyết của Khảm Thủy Tông? Môn kiếm quyết này, chỉ có người lĩnh ngộ được kiếm ý mới có thể tu luyện. Lẽ nào nói, người này cũng không phải đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp Tông, mà là đệ tử của Khảm Thủy Tông? Nếu hắn đã lĩnh ngộ ra kiếm ý, như vậy tu vi của hắn chẳng phải đang ở Kết Đan kỳ?"
Trương Văn Trọng đã từng là thần tiên, tuy rằng thân thể cùng tu vi bị mất hết, thế nhưng hắn đối với đại đạo cùng kiếm ý lại vẫn hiểu rõ đồng thời bảo lưu hoàn toàn. Hơn nữa lúc này hắn phát ra kiếm ý, không phải kiếm ý bình thường do người tu chân lĩnh ngộ ra, mà là kiếm ý của một vị tiên nhân thần tiên đỉnh kỳ lĩnh ngộ được.
Kiếm ý như vậy, đối với dâm tăng mà nói, giống như năm ngọn núi áp xuống, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng đã bị đập vụn.
Cảm thụ được kiếm ý kinh khủng đang bay về hướng mình, mắt thấy con rồng nước dữ tợn đang lao xuống tới, biểu tình trên mặt tên dâm tăng chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Hắn há to miệng, phát ra tiếng thét cuối cùng trên cuộc đời này: "Xong, lần này thật là xong."
Con rồng nước dữ tợn trong nháy mắt đã nuốt chửng Bất Động Minh Vương cùng Minh Phi, sau đó nuốt luôn tên dâm tăng vào trong miệng.
"Oanh..."
Rồng nước trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành bọt nước, bay tứ tán về bốn phương.
Tên dâm tăng bị rồng nước nuốt chửng, lúc này đang nằm trên mặt đất, đã không còn hô hấp. Tuy rằng bề ngoài hắn không có chút vết thương, nhưng ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị kiếm ý hòa lẫn nước mưa cắt nát.
Sau khi xác định tên dâm tăng bị mất mạng, Trương Văn Trọng không khỏi thở dài một hơi.
Tru giết tên dâm tăng, thoạt nhìn thập phần thuận lợi, thế nhưng phiêu lưu cũng cực lớn.
Dùng mồi dụ dỗ tên dâm tăng, thiết trí Phong Thạch Đoạt Hồn Trận, đánh bại Huyết Luyện Tăng Bào, mượn mưa to thi triển Giao Long kiếm quyết đánh chết dâm tăng.
Mỗi một bước nhìn như đơn giản, nhưng đều cực kỳ nguy hiểm. Nếu như trong đó xảy ra đường rẽ, cho dù có chút sai lầm nhỏ, cũng sẽ làm cho tình thế phát triển lệch sang một bên.
Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh thi thể tên dâm tăng.
Một thứ ló ra khỏi người hắn, khiến cho Trương Văn Trọng chú ý. Hắn cúi người xuống, lấy ra khỏi người dâm tăng.
Đây là một vật được plastic bao bọc lại, bên trên còn dùng chu sa viết một ít Phạn văn.
Trương Văn Trọng mở ra, lộ ra vật bên trong.
Bên trong ngoại trừ một bí tịch bằng da dê mỏng, còn có một pho phật tượng hoan hỉ dùng vàng ròng mà chế luyện thành, chỉ khoảng một nắm tay. Pho phật tượng hoan hỉ này, nhìn qua giống hệt tượng Bất Động Minh Vương và Minh Phi vừa được tên dâm tăng triệu hồi ra khi nãy.
Lật xem bí tịch da dê, Trương Văn Trọng không khỏi vô cùng kinh ngạc: "Không ngờ lại là Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công? Đây chính là bí mật bất truyền của Mật Tông Hoan Hỉ Thiện. Tên dâm tăng này chẳng lẽ là đệ tử Mật Tông? Sai, dù là đệ tử Mật Tông, với tư chất và phẩm cách của hắn, cũng không thể học được Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, lại đừng nói tới có thể ẩn giấu được bí tịch tu luyện Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công trong người."
Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công là một loại công pháp song tu, bản ý là để chon am nữ đạo lữ có thể tu luyện loại công pháp này, tinh tiến tu vi bản thân. Công pháp này đối với phẩm cách của người tu luyện phi thường nhìn cao, bởi vì nếu phẩm cách không tốt, rất có khả năng sẽ giống như tên dâm tăng, vì muốn đề thăng tu vi của mình, đi hút âm tinh của người khác khắp nơi.
Theo Trương Văn Trọng biết, Mật Tông Hoan Hỉ Thiện thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, người có thể học được Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, càng vô cùng ít. Với tư chất và phẩm cách của tên dâm tăng này, hiển nhiên không có tư cách học tập. Tám chín phần mười bản bí tịch này là do hắn trộm ra!
Đời trước tuy rằng Trương Văn Trọng đọc nhiều sách vở, các loại bí tịch tu luyện, công pháp đều từng xem qua. Thế nhưng Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, vẫn chỉ nghe thấy mà chưa từng đọc qua. Nhân cơ hội này, hắn lật xem bản bí tịch nhìn qua.
"Di." Vừa nhìn, vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, kinh ngạc lẩm bẩm: "Thực sự không ngờ, Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công lại thần kỳ như vậy. Trong đạo lữ song tu, chỉ cần một người có tư chất tu chân, một người dù không có tư chất cũng có thể mượn công pháp bước vào lĩnh vực tu chân, đạt được cộng chứng đại đạo."
Khép lại bí tịch da dê, Trương Văn Trọng liền nhớ tới Vưu Giai, Lâm Tử Mạn và Đàm Thanh.
Tuy Trương Văn Trọng là một tên đầu gỗ không hiểu nữ nhân, nhưng cũng nhìn ra tình ý thắm thiết của ba cô gái đối với hắn. Trước đó sở dĩ hắn tuyển chọn giả ngu, là bởi vì ba cô gái này cũng không có tư chất tu chân.
Vào thời Đường triều, hắn cũng từng có một vị thê tử ôn nhu động lòng người. Khi hắn bước lên con đường tu chân, thê tử hắn bởi vì không có tư chất tu chân, cho nên không thể đi cùng hắn. Cuối cùng hắn chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn thê tử từ từ già yếu, thậm chí chết đi.
Sự thống khổ đó, thật không thể dùng từ ngữ nào có thể hình dung được.
Trương Văn Trọng không muốn tiếp tục trải qua sự thống khổ như thế, nên hắn phải giả điếc với nhu tình mật ý của ba cô gái.
Thế nhưng hiện tại, có được Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, sự tình cũng có chuyển biến.
Sau khi cất lại quyển bí tịch da dê, Trương Văn Trọng lại nhìn về phía tượng phật bằng vàng ròng. Vừa nhìn hắn cũng phát hiện bức tượng thật sự không hề đơn giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.