Khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng theo chân nhân viên công tác từ thông đạo nhỏ đi vào trong sân bóng rổ, thì nơi này sớm cũng đã chật kín chỗ ngồi. Thậm chí rất nhiều học sinh còn đang liều mạng chen vào trong sân bóng. Không có chỗ ngồi không sao cả, chỉ cần tìm một nơi đứng tạm là ổn thỏa rồi. Tuy rằng trận đấu chưa bắt đầu, nhưng bầu không khí xung quanh sớm đã bị thiêu đốt lên rồi. Cả đám học sinh giơ tay múa chân, băng rôn thể thao, cao giọng hát vang hiệu ca của trường đại học Ung Thành, muốn dùng phương thức này trợ uy cho đội bóng rổ của trường mình. "Wow, hôm nay náo nhiệt quá. Trước kia, đội bóng rổ của trường đại học Ung Thành chúng ta cũng từng thi đấu, nhưng không có trận nào ầm ĩ như thế này." Tô Hiểu Hồng thấy cảnh tượng náo nhiệt trong sân bóng rổ, nhất thời vui mừng quá đỗi, nàng vội vàng rút chiếc di động của mình ra, bắt đầu tiến hành chụp ảnh, lại còn hưng phấn nói: "Tràng cảnh náo nhiệt này thật khó có được. Em phải chụp ảnh xong, bao giờ đăng tải lên trang web của trường nha." Chứng kiến Tô Hiểu Hồng đã muốn quên thân phận chức trách của mình, Trương Văn Trọng liền lắc đầu cười khổ. Hắn mang theo rương dụng cụ y tế, bước tới phía ghế chờ của đội chủ nhà. Theo sau mới hướng Tô Hiểu Hồng vẫy tay: "Tiểu muội, đừng chạy loạn ở ngoài đó nữa, mau chóng lại đây ngồi đi, không được quên mất thân phận của mình." Tô Hiểu Hồng ngượng ngùng thè lưỡi, nhanh chóng chạy tới bên người Trương Văn Trọng, tìm ghế trống ngồi xuống. Nhưng chiếc di động trong tay nàng vẫn không ngừng chụp ảnh. Đem toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt trong sân bóng rổ lưu lại. Lúc này, các thành viên trong đội bóng rổ của trường đại học Ung Thành...và thành viên của đội bóng rổ trường đại học Kansas đều chiếm cứ một nửa sân bóng, đang tiến hành vận động trước giờ tiến hành trận đấu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Là đội trưởng đội bóng rổ của trường đại học Ung Thành, tự nhiên Vương Hiểu cũng xuất trận, điều này lập tức làm cho Tô Hiểu Hồng chú ý. Tô Hiểu Hồng xòe chiếc di động ra, hướng hắn chụp mấy giây đồng hồ, theo sau mới lớn tiếng hò hét: "Vương Hiểu! Ngày hôm nay anh phải dùng hết mười phần khí lực đó! Nếu không...cẩn thận tôi mách lẻo...với bạn gái của anh nha!" Trong lúc đang khởi động, Vương Hiểu liền trông thấy thân ảnh của Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng, nên hắn nhanh chân chạy tới trước mặt hai người, tò mò hỏi: "Trương ca, tiểu muội, hai người cũng đến đây xem hả? Sao không ngồi trên khán đài, mà lại ngồi ở chỗ này thế?" Tô Hiểu Hồng đắc chí nói: "Tôi và Trương lão sư đến đây không phải vì xem bóng, mà chúng ta là nhân viên y tế. Bởi phòng ngừa trong lúc thi đấu mọi người trúng thương, không được khám chữa kịp thời. Ân, nghe tôi nói nè Vương Hiểu, hôm nay các anh phải nỗ lực hết mình, tốt nhất là chiến thắng bọn họ! Nếu các anh thắng được đội bóng rổ của trường đại học Kansas, thật sự chính là quang vinh đó." So sánh với Tô Hiểu Hồng tự tin mù quáng, thì Vương Hiểu lại bình tĩnh lí trí hơn rất nhiều, hắn quay đầu nhìn về phía thành viên của đội bóng rổ trường đại học Kansas, lắc đầu cười khổ nói: "Muốn thắng bọn họ, chỉ sợ cũng không phải chuyện đơn giản. Theo tôi quan sát, bọn họ ngoại trừ thể hình đô con, đồng thời kĩ thuật chơi bóng còn phi thường tiêu chuẩn. So với trường chúng ta mạnh hơn rất nhiều, quả thật không hổ là chiến đội trong giải League của sinh viên nước Mỹ." Tô Hiểu Hồng không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói: "Ê, Vương Hiểu, làm sao anh lại đề cao chí khí người khác mà tự hủy đi uy phong của mình đây? Chẳng lẽ chưa lâm trận đã khiếp sợ, nếu như ở thời cổ đại khẳng định là bị mất đầu rồi." "Không phải chứ tiểu muội! Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà cũng bị chém đầu sao?" Vương Hiểu cười nói: "Bất quá, bạn có thể yên tâm, đội bóng rổ của trường đại học Ung Thành chúng ta sẽ nâng cao tinh thần quyết chiến. Tuy rằng đội Kansas phi thường lợi hại, nhưng muốn chấn nhiếp chúng tôi là không thể nào. Đối thủ càng mạnh, chúng tôi lại càng muốn khiêu chiến. Bởi vì như thế mới có thể chứng minh được thực lực của chúng tôi!" "Tốt lắm, những lời này tôi rất thích nghe." Tô Hiểu Hồng thỏa mãn gật đầu cười nói; "Vương Hiểu, cô gắng lên! Chỉ cần mấy người chơi trăm phần trăm sức lực, cho dù thua thảm. Tôi nghĩ, cũng không một ai dám trách tội các anh đâu." "Thua?" Vương Hiểu nhăn mày đáp: "Nói nhỏ cho cô biết. Tuy rằng chúng tôi đều nhất trí Kansan là đội bóng mạnh. Nhưng chúng tôi vẫn muốn thắng trận này. Cho nên, cô hãy cật lực trợ uy đi!" Tô Hiểu Hồng mừng rỡ, gật đầu nói: "Được! Tôi muốn nghe chính là những lời này ah! Đem toàn lực ra xuất chiến đi, tôi sẽ cật lực cổ vũ cho mọi người." Vừa lúc này, các thành viên của hai đội bóng cũng khởi động xong, từ trong sân tụ tập về phía đường biên, để nghe huấn luyện viên an bài trước khi bắt đầu tiến hành trận đấu. Là đội trưởng của đội bóng, Vương Hiểu tự nhiên không thể vắng mặt, nên hắn vội vàng nói: "Trương ca, tiểu muội, tôi đi trước đây." Vương Hiểu xoay người đi về phía đường biên, tụ họp cùng đám chiến hữu, lắng nghe huấn luyện viên an bài. Mười giờ đúng, theo một tiếng còi của trọng tài réo vang, trận đấu bóng rổ giữa hai trường đại học Ung Thành và Kansas, cũng chính thức mở màn. Đội bóng rổ của trường đại học Kansas không hổ danh là quán quân nhiều năm tại giải sinh viên nước Mỹ. Ngay cả khi các thành viên ra sân chỉ là đội hình dự bị, nhưng kĩ thuật và chiến lực cũng rất tinh diệu. Khiến cho thành viên của đội bóng rổ trường đại học Ung Thành phải chịu không ít đau khổ. Tuy nhiên những thành viên của đội bóng rổ trường đại học Ung Thành, cũng không bởi vậy mà dễ dàng buông tha. Đúng như lời Vương Hiểu từng nói, khẩu hiệu của bọn họ chính là nâng cao tinh thần quyết chiến. Song phương càng chơi càng tỏ ra phấn khích, làm cho các khán giả trên đài được nhiều phen mãn nhãn. Vừa đã nghiền, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Sau phút thứ mười của hiệp thi đấu thứ nhất chấm dứt, trường đại học Ung Thành thua trường đại học Kansas sáu điểm. Năm người Vương Hiểu thở hổn hển chạy ra đường biên, một bên tiếp nhận nước uống...Đồng thời một bên lắng nghe huấn luyện viên phân tích cục diện trận đấu. So sánh với bọn hắn, thì năm thành viên của đội bóng trường đại học Kansas lại tỏ ra phi thường thoải mái. Những đội viên cười nói với nhau rôm rả, thậm chí một hai gã phong tao, còn hướng về bốn phía chung quanh khán đài hôn gió. Hoàn toàn không coi đội bóng rổ trường đại học Ung Thành để vào trong mắt. Loại thái độ khinh miệt này, nhất thời đã chọc giận những thành viên của đội bóng rổ trường đại học Ung Thành. Ngay lúc tiếng còi của hiệp đấu thứ hai vang lên, Vương Hiểu liền suất lĩnh đồng đội của mình, hướng về phía đội bóng của trường đại học Kansas mà khởi công mãnh liệt. Bọn hắn tựa hồ đã phát điên cả rồi, không tiếc thể lực ở những pha chạy nước rút, pha tranh bóng, pha ném rổ...Chỉ trong thời gian ngắn, đội bóng cường đại của trường Kansas không ngờ là bị đám người Vương Hiểu chơi như chó điên, bức cho luống cuống chân tay, phạm lỗi liên tục. Trong phút chốc, khoảng cách sáu điểm ở hiệp thứ nhất, đã được năm người Vương Hiểu liền mạng đòi trở về. Thậm chí còn dẫn trước trường đại học Kansas bốn trái. Mắt thấy tình huống bất ổn, huấn luyện viên của trường đại học Kansas vội vàng xin tạm dừng trận đấu, kêu đám cầu thủ của mình vào đường biên mắng cho một trận cẩu huyết lâm đầu. Ra lệnh bọn hắn phải tập trung tinh thần thi đấu, hơn nữa uy hiếp nói: "Nếu trận này bị thua, các cậu không chỉ là sỉ nhục đội bóng rổ của trường đại học Kansas, đợi khi quay về trường học, các cậu vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng hão huyền thêm gì nữa. Cho nên vì danh dự của trường Kansas, vì tiền đồ trong tương lai của mình mà chơi toàn bộ thực lực đi! Nghe kĩ, tôi muốn thắng lợi, một trận thắng lợi hoành tráng, các cậu có làm được không?" "Dạ, có thể làm được!" Các thành viên trong đội bóng trường đại học Kansas đồng thời kêu lớn. Chớp mắt trạng thái tinh thần của bọn hắn tăng cao tột đỉnh. Đợi khi các thành viên của trường đại học Kansas quay trở lại sân bóng, thì khí thế bọc phát ra so sánh cùng lúc trước là hoàn toàn bất đồng. Nguyên bản trường đại học Ung Thành đang dẫn đầu cục diện, trong nháy mắt đã bị Kansas cân bằng tỉ số. Đồng thời còn vượt lên dẫn trước ba điểm. Tuy rằng Vương Hiểu cùng đám chiến hữu đã dốc hết sức vãn hồi lại trận chiến. Nhưng bởi vì thực lực hai bên chênh lệch nhau quá lớn. Cho nên bọn hắn chẳng những không gỡ được điểm, ngược lại còn bị tiêu hao thể lực nghiêm trọng. Thoạt nhìn đã có chút không theo kịp tiết tấu của trận đấu. Tục ngữ nói nhà dột hay gặp phải mưa dông. Trước cục diện bất lợi, Vương Hiểu mạnh mẽ tiến nhập vào khu vực 3s của đối phương. Ngay tại khi hắn chuẩn bị nhảy lên úp rổ, thì một gã nam nhân thân hình cao lớn, đột nhiên xuất hiện chặn ở trước người hắn. Một cánh tay rắn chắc hung hăng vươn lên, đem quả bóng đẩy ra khỏi rổ lưới. Có lẽ bởi vì thù hận trước đó, mấy lần Vương Hiểu cướp được bóng trong tay của mình, nên hắn cố tình gạt quả bóng trúng mặt Vương Hiểu. Chỉ nghe "phanh" một tiếng trầm muộn vang lên. Bỗng nhiên Vương Hiểu cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đập trúng khuôn mặt của mình. Nương theo cơn đau bỏng rát, đầu óc cũng trở nên mê muội. Cùng lúc, hắn mơ hồ thấy mọi người đang vọt tới bên người hắn, kêu la cái gì đó. Thế nhưng hắn không nghe rõ ràng lắm. Hắn muốn há miệng nói chuyện, nhưng vòm họng lại không phát ra được thanh âm. Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng nhanh chân chạy tới bên cạnh Vương Hiểu, kiểm tra thương thế của hắn. Các chiến hữu của Vương Hiểu sôi nổi dò hỏi: "Thế nào hả? Bác sĩ Trương, Vương Hiểu bị thương có nặng không?" "Khuôn mặt hắn toàn là máu, chẳng biết có gặp phải chuyện gì nghiêm trọng không ah?" "Mẹ kiếp, bọn nó chơi đểu quá." Trương Văn Trọng nói: "Tốt lắm, các người chớ có khẩn trương, Vương Hiểu không gặp phải chuyện gì lớn cả. Nhưng sống mũi bị gãy rồi. Hai người tới đây, giúp tôi đưa hắn vào trong đường biên." Rất nhanh, hai thành viên trong đội bóng rổ trường đại học Ung Thành, bước tới giúp Trương Văn Trọng đưa Vương Hiểu vào trong đường biên, để Tô Hiểu Hồng chăm sóc vết thương cho hắn. Cùng lúc đó, cái tên nam nhân mắt xanh kia chạy tới, nhìn thương thế của Vương Hiểu, giả mù sa mưa dùng văn trung nói một câu: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý." Nhưng ngay tại lúc hắn xoay người rời đi, lại dùng khẩu âm Anh ngữ, lẩm bẩm: "Người Châu Á thể trạng yếu nhược, vốn không nên chơi môn bóng rổ. Hôm nay chẳng qua chỉ là cho ngươi một cái giáo huấn nho nhỏ mà thôi." Bởi vì thanh âm cực thấp, nên vô luận Tô Hiểu Hồng hay là các thành viên trong đội bóng rổ của trường đại học Ung Thành đều không nghe thấy gì. Tuy nhiên Trương Văn Trọng lại nghe rõ ràng, hắn không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía gã nam nhân mắt xanh. Trong đôi con ngươi hiện lên một đạo lệ mang sắc bén. Lúc này đội bóng của trường đại học Ung Thành đã không còn thủ quân Vương Hiểu dẫn dắt, cũng giống như một đám rắn mất đầu. Dưới thế công sắc bén của đại học Kansas, bọn hắn bị thua điểm trầm trọng. Sang đến hiệp thứ ba, tình huống vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp. Tuy rằng bên phía đại học Ung Thành liều mạng quyết chiến, nhưng thực lực căn bản chênh nhau quá lớn. Vừa bắt đầu tiến hành hiệp thứ ba, đã bị trường đại học Kansas dẫn trước chín điểm. Đúng lúc này, trên khán đài tĩnh lặng, đột nhien vang lên một thanh âm: "Viễn Đầu Vương*" (Tay ném siêu cự ly) Ngắn ngủi thêm mấy giây đồng hồ, càng lúc càng nhiều người hô vang cái danh hiệu này. "Viễn Đầu Vương!" "Viễn Đầu Vương!" "Viễn Đầu Vương! Giờ khắc này, khán giả trên đài không hẹn mà đem hy vọng quẳng ném về phía Trương Văn Trọng, đang chữa trị cho Vương Hiểu bên đường biên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]