Bởi vì hiện tại Uông bá cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mà tiệm cơm lại trở thành một mảnh hỗn độn, hiển nhiên không phải là địa phương thích hợp, lúc này trên đường có người hàng xóm hành nghề buôn bán lái chiếc xe tải nhẹ của mình muốn đưa cha con Uông bá về nhà. Trương Văn Trọng và Trần thúc, cùng với mấy người hàng xóm láng giềng, vội vàng cẩn thận đưa Uông bá lên xe tải nhỏ.
Theo sau Trương Văn Trọng lại chạy tới tiệm thuốc của Trần thúc, mượn giấy bút viết một đơn thuốc, rồi nhờ Trần thúc hốt thuốc cho Uông bá. Bởi vì Uông bá có triệu chứng đau đầu, vậy nên thuốc uống chủ yếu chỉ lưu thông máu bầm và giảm đau bổ khí là chủ yếu.
Trần thúc rất nhanh đã hốt thuốc xong, kể cả đơn thuốc đều giao lại cho Uông Đình, đồng thời còn nhìn Uông bá nằm trên xe nói: "Lão Uông, sau khi về nhà ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện tiệm cơm có hàng xóm láng giềng chúng tôi sẽ giúp ông xử lý, ông không nên vì vậy mà quá bận tâm."
Uông bá móc xâu chìa khóa trong long ra, giao vào trong tay Trần thúc, đầy cõi lòng cảm kích nói: "Cảm ơn, lão Trần. Đây là chìa khóa tiệm cơm, tôi đưa cho ông vậy. Toàn bộ mọi chuyện tôi cũng chỉ đành mặt dầy nhớ bà con láng giềng. Sau khi tôi về, tôi sẽ để Đình Đình đưa tiền tới cho mọi người."
Trần thúc vội vàng xua tay nói: "Ai, tiền của ông cứ giữ lại dưỡng thương đi. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-tien-y/1552868/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.