Vưu Giai vẫn đang khẩn trương quan tâm biểu tình của Vưu lão gia tử, tuy rằng nàng tin tưởng bức Bách Thọ Đồ của Trương Văn Trọng là hàng cao cấp hiếm có, thế nhưng nàng cũng không dám khẳng định lão gia tử nhất định sẽ thích. Nhất là lúc này nhìn thấy gương mặt sầm xuống của Vưu lão gia tử, biểu tình nhíu mày thì tâm tình Vưu Giai lại càng thêm thấp thỏm bất an. "Lẽ nào ông nội không thích bức Bách Thọ Đồ này?" Vưu Giai không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ, động tác mở bức Bách Thọ Đồ cũng bởi vậy mà dừng lại. Làm nàng không ngờ tới chính là, Vưu lão gia tử luôn luôn thương yêu nàng, không ngờ lập tức nghiêng đầu dùng ánh mắt bất mãn nhìn nàng. Vưu Giai lại càng hoảng sợ, không khỏi càng thêm khẩn trương lên, không đợi nàng tiếp tục mở bức Bách Thọ Đồ, hai bàn tay già nua đã thò tới tiếp nhận bức Bách Thọ Đồ trong tay nàng, đặt lên bàn, đồng thời nhanh chóng mở ra hết. Tuy rằng đôi bàn tay đã già nua thế nhưng vẫn vô cùng vững vàng, chính là của Vưu lão gia tử. Sau khi bức Bách Thọ Đồ hoàn toàn mở ra trên bàn, thân thể Vưu lão gia tử nghiêng về phía trước, giống như cả người đều nằm lên trên mặt bàn. Tay trái hắn đỡ lấy kính lão, cả khuôn mặt thậm chí muốn dán lên trên bức Bách Thọ Đồ. Miệng còn đang mấp máy, tựa hồ đang nói lẩm bẩm gì đó. Ngón trỏ tay phải của hắn, còn đang liên tục vẽ hay phác thảo thứ gì, nhìn kỹ, hắn đúng là đang vẽ lại những chữ Thọ trong bức Bách Thọ Đồ. "Lẽ nào ông nội rất thích bức Bách Thọ Đồ này?" Vưu Giai không khỏi chuyển buồn thành vui. Thế nhưng nàng rất nhanh lâm vào hoang mang, bởi vì sắc mặt Vưu lão gia tử vẫn âm trầm như cũ, vùng lông mày vẫn cau chặt lại, vẻ mặt biểu tình hoàn toàn mờ mịt khó hiểu. Biểu tình như vậy, thật sự làm cho Vưu Giai khó có thể đoán ra được ý nghĩ của hắn. Kỳ thực không chỉ có Vưu Giai không đoán ra được tâm tư của Vưu lão gia tử, những con cháu Vưu gia đang đứng chung quanh, cũng không ai dám đứng ra nói mình đoán được tâm tư Vưu lão gia tử trong lúc này. Hồi lâu sau, Vưu lão gia tử mới ngồi trở lại trên xe lăn. Trên trán và hai bên thái dương của hắn đẫm đầy mồ hôi. "Ông nội, ông nghĩ bức Bách Thọ Đồ này ra sao?" Vưu Giai cẩn cẩn thận thận hỏi. Vưu lão gia tử cũng không nói chuyện, chỉ chậm rãi lắc đầu, vài phút ngắn ngủi giống như vừa làm hao hết khí lực toàn thân hắn. Hắn vô lực vẫy vẫy tay, cho người bưng cho hắn một chén trà nóng, hắn liền uống một hơi cạn sạch. Nhìn thấy Vưu lão gia tử lắc đầu, Vưu Giai nhất thời liền mộng, nàng mấp máy môi, chỉ hộc ra được một câu nói: "Tại sao có thể như vậy." Sau khi một ngụm uống cạn chén trà nóng, Vưu lão gia tử thở hổn hển vài hơi, sau đó ngoắc Vưu Lương đi tới trước người, phân phó nói: "Lương nhi, cháu đi mời Chu Văn Bân Chu lão gia tử đến đây một chút nhanh lên." "Dạ." Vưu Lương đáp, nhìn vẻ mặt u sầu của Vưu Giai, hắn vốn dự định khuyên nàng hai câu, thế nhưng Vưu lão gia tử lại đẩy hắn đi nhanh mời người, cho nên hắn chỉ đành vỗ nhẹ lên vai an ủi Vưu Giai, liền đi nhanh ra khỏi phòng, đi thỉnh Chu Văn Bân. Đợi sau khi Vưu Lương rời khỏi, Vưu lão gia tử mới nhìn Vưu Giai hỏi: "Giai nhi, bức Bách Thọ Đồ này cháu lấy được từ chỗ nào? Xem nét mực, hẳn chỉ mới viết được một vài ngày phải không?" Vưu Giai vội vã ổn định lại tâm thần của mình, hồi đáp: "Đúng vậy, bức Bách Thọ Đồ này, là của một người bạn cháu viết ra. Ông cũng vừa gặp qua hắn, chính là Trương Văn Trọng Trương tiên sinh." "Cháu nói cái gì? Bức Bách Thọ Đồ này, là vị thanh niên trẻ tuổi họ Trương kia viết?" Vùng lông mày đang cau chặt của Vưu lão gia tử chợt nhướng lên, trong giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc và hoài nghi. "Đúng vậy." Vưu Giai gật đầu đáp. Ánh mắt Vưu lão gia tử lần thứ hai rơi lên bức Bách Thọ Đồ trên bàn, sau khi cau mày trầm ngâm hai phút, hắn chậm rãi lắc đầu, vẻ khó hiểu không giải thích được trên mặt hắn càng thêm nồng đậm. "Ông nội, ông có ý tứ gì?" Vưu Giai hoàn toàn không hiểu được, cẩn cẩn thận thận hỏi. Vưu lão gia tử nói: "Ác, không có gì, Giai nhi, con đi mời vị thanh niên Trương Văn Trọng kia đến đây đi." "Dạ." Vưu Giai đáp, tuy rằng không giải thích được ý tứ của Vưu lão gia tử, nhưng nàng vẫn xoay người đi thỉnh Trương Văn Trọng. Ngay khi Vưu Giai đi ra khỏi phòng khách, Vưu Lương vừa dẫn Chu Văn Bân đi tới, đi lướt ngang qua bên người nàng. Chu Văn Bân là thư pháp nghệ thuật gia tiếng tăm lừng lẫy tỉnh Thiên Nam, ở toàn quốc có danh khí rất lớn, thậm chí trong toàn bộ Đông Nam Á, đều có chút danh tiếng. Cũng không giống như rất nhiều người, thích giữ lại tóc dài và râu dài, thích ăn mặc trường bào hoặc tây trang, hắn khác hẳn những nghệ thuật gia khác, tướng tá của của Chu Văn Bân lại ngũ đoản (chân tay ngắn),đầu hói, ăn mặc giống như một lão nông dân mới từ ngoài ruộng về nhà. Vừa tiến vào phòng khách nhìn thấy Vưu Thiên Hải, Chu Văn Bân lại nói đùa: "Lão Vưu, ông cũng quá keo kiệt đi thôi? Tôi mới vừa uống được hai ly rượu, đã bị ông kéo xuống khỏi bàn. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, làm cho ông phải vội vàng gọi tôi tới như thế? Ngay cả rượu và thức ăn cũng không cho tôi dùng thống khoái." Lúc này Vưu lão gia tử lại không có chút tâm tình nói đùa, hắn chỉ lên bàn nói: "Ông qua đây nhìn bức Bách Thọ Đồ này đi." "Bách Thọ Đồ tuy hợp với tình hình, thế nhưng lại có cái gì đẹp? Dù sao cũng chỉ là một chữ Thọ mà thôi, coi như viết có tốt, chẳng lẽ còn có thể nở hoa sao?" Chu Văn Bân tuy nói như vậy, nhưng người cũng bước nhanh tới bên cạnh bàn. "Di?" Vừa nhìn thấy bức Bách Thọ Đồ, Chu Văn Bân nhịn không được kinh hô một tiếng, sau đó hai con mắt sáng rực, giống như con sói đói phát hiện ra con mồi, thoáng chốc nhào tới bên cạnh bàn, cùng giống như Vưu lão gia tử trước đó, ghé vào trên mặt bàn, con mắt đều sắp dán lên trên bức Bách Thọ Đồ. "Tại...tại sao có thể như vậy?" Trong đôi mắt Chu Văn Bân trong nháy mắt tràn đầy tơ máu, hắn nhìn chằm chằm mỗi chữ Thọ trong bức Bách Thọ Đồ, dù mắt cũng không dám chớp. Hắn rất sợ khi mình nháy mắt, những chữ Thọ kia sẽ mọc cánh bay đi. Đồng thời, miệng của hắn còn không ngừng kêu lên: "Ai, chữ Thọ này là chữ viết của Vương Hi Chi, loại này tù mị kính kiện, tinh khiến xuất từ hành thư, chỉ có Vương Hi Chi mới có thể viết đi ra...A, đây là thanh kính gầy cứng, chữ Thọ rõ ràng phân minh, rõ ràng là thực tích của Công Quyền...Yêu, đây là chữ viết của Lý Bạch và Đỗ Phủ, hai người này cũng ở...Uy, đây rõ ràng là chữ Thọ của Tô môn lục quân tử nha, Tô Thức cũng đã mang theo vào đây...Di, còn có Giang Nam tứ đại tài tử, bốn vị này sao cũng chạy vô đây giúp vui..." Chu Văn Bân huyên thuyên nói một lát, ngoại trừ Vưu lão gia tử ra, một vài người còn có thể nghe hiểu được lời hắn nói. Mà bởi vì phiên nói của hắn, biểu tình Vưu lão gia tử tuy không có biến hóa gì lớn, thế nhưng thân thể bắt đầu hơi rung động, đôi tay nắm chặt tay ghế xe lăn, những ngón tay vì quá cố sức mà thành trắng bệch. Đây không thể nghi ngờ là biểu hiện quá mức kích động! Chu Văn Bân rốt cục ngẩng đầu lên, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Vưu lão gia tử, nói ra một câu khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy: "Lão Vưu, ông không phải đã đụng trúng quỷ phải không?" "Đụng quỷ? Vì sao nói như vậy?" Vưu lão gia tử không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi. Chu Văn Bân nói: "Nếu như không phải đụng trúng quỷ, làm thế nào khả năng sẽ có bức Bách Thọ Đồ này? Những người viết ra bức Bách Thọ Đồ này, ít nhất cũng đã chết vài trăm năm rồi, thế nhưng loại giấy này, mực này, đều là mới..." "Ý của ông là nói, những chữ này đều là chân tích?" Thanh âm Vưu lão gia tử nhất thời biến lớn vài phần, thần tình cũng lần đầu biến kích động lên. "Đây là chỗ mà tôi khiếp sợ và hoang mang." Chu Văn Bân chụp lấy chén trà bên cạnh, cũng không quản có người uống qua chưa, ngửa đầu rót vào trong miệng, sau khi hộc ra một hơi thật dài, mới cười khổ mà nói: "Loại giấy, mực đều là kết quả của đương đại, hơn nữa nhìn chữ viết cũng chỉ mới được viết ra trong vài ngày, nếu chiếu vậy xem ra, những chữ Thọ này đều do người thời nay viết ra. Thế nhưng theo tôi được biết, người am hiểu vài cách viết chữ Thọ này cũng có, nhưng nếu đồng thời hiểu hết cách viết của một trăm loại chữ, lại còn có thể viết được giống như đúc, làm tôi cũng khó phân biệt được thật giả, chỉ sợ cũng chỉ có quỷ thần mới có tài năng làm ra được." Vưu lão gia tử cười ha ha, có chút đắc ý nói: "Trên đời này làm gì có quỷ thần? Bức Bách Thọ Đồ này, là do cháu gái tôi đưa cho tôi đó. Nó nói là do bạn của nó viết, người nọ tôi cũng đã gặp qua, chỉ là một tiểu tử chừng hai mươi tuổi thôi." "Một tiểu tử hai mươi tuổi? Thế nào khả năng!" Chu Văn Bân quá sợ hãi, đang định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy giữa ngực truyền đến một trận quặn đau kịch liệt, làm sắc mặt hắn trong nháy mắt biến thành như màu than chì, tay phải ôm lấy ngực, há to miệng thở dốc lên, thân thể hơi lắc lư vài cái, bật ngã về phía sau. "Chu lão gia tử, ông làm sao vậy?" Đứng cách hắn gần nhất là Vưu Triêu Quý, phản ứng rất nhanh, liền ôm lấy hắn. Nguồn: truyentop.net "Ông ấy bởi vì bị kích thích quá độ, nên làm tim bị đau thắt." Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên người Vưu Triêu Quý, từ trong tay hắn tiếp lấy Chu Văn Bân, dìu Chu Văn Bân ngồi xuống ghế. Thân ảnh này chính là Trương Văn Trọng. Ngón cái tay phải hắn ấn lên Nội Quan huyệt* của Chu Văn Bân, tiến hành trị liệu điểm huyệt. Tay trái lại tỉ mỉ lục lọi trên người Chu Văn Bân một lần, để tìm xem hắn có mang theo thuốc trị liệu tim hay không, thế nhưng cũng không hề tìm thấy dược vật nào. Xem ra trước đây hắn chưa bao giờ gặp phải loại bệnh này. (*: huyệt nằm ở vị trí cổ tay.) Tay phải Trương Văn Trọng ấn vào Nội Quan huyệt của Chu Văn Bân, tay trái đè lên Trung Nhĩ huyệt*, đồng thời nhìn Vưu Giai đang khẩn trương bên người nói: "Đi lấy một ít hương tiêu, đập nát, bỏ thêm nước trà và mật pha vào, chế thành trà đút cho ông ấy uống." (*: huyệt nằm ở cửa vành tai.) "Ác, dạ." Vưu Giai vội vã dựa theo lời phân phó của Trương Văn Trọng đi làm. Sau khi uống vào trà hương tiêu, đồng thời được Trương Văn Trọng kích thích huyệt vị, bệnh tim đau thắt của Chu Văn Bân rõ ràng liền giảm bớt. Đầu hắn đổ đầy mồ hôi ngồi trên ghế, đang thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. "Cảm ơn cậu." Kinh lịch vừa rồi đối với Chu Văn Bân mà nói, giống như mới đi dạo một vòng tại quỷ môn quan. Hắn biết rõ, nếu như không có người thanh niên trẻ tuổi xa lạ này, chỉ sợ tính mạng hắn xem như đã xong ngay tại nơi đây. Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: "Đừng khách sáo, tôi là một bác sĩ, cứu trị người bệnh là bổn phận của tôi." Sau khi xác định bệnh tình của Chu Văn Bân đã chuyển biến tốt đẹp, hắn mới xoay người nhìn Vưu lão gia tử, chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối Trương Văn Trọng, gặp qua Vưu gia gia." Vừa rồi Chu Văn Bân đột nhiên bị bệnh tim đau thắt, làm Vưu lão gia tử hoảng sợ, lúc này rõ ràng thấy bệnh tình của Chu Văn Bân đã chuyển biến tốt đẹp, mới thả lỏng được trái tim treo cao xuống tới. Mà Trương Văn Trọng gặp rối loạn không sợ hãi, khám và chữa bệnh lại thỏa đáng, liền làm Vưu lão gia tử sinh hảo cảm với hắn. "Tiểu Trương, ngày hôm nay thực sự là nhờ có cậu, bằng không lão Chu hẳn phải đi gặp diêm vương rồi." Vưu lão gia tử đầu tiên cảm ơn vài câu, mới kéo câu chuyện trở về chính đề: "Ta nghe Vưu Giai nói, bức Bách Thọ Đồ là do cậu viết sao?" Chu Văn Bân cũng đưa đôi mắt trông mong nhìn phía Trương Văn Trọng, trong lòng tràn đầy lo lắng và thấp thỏm chờ đợi hắn trả lời. Vừa rồi Chu Văn Bân bị đột phát tim đau thắt, chính bởi vì bức Bách Thọ Đồ của Trương Văn Trọng mà ra. Cho nên khi Vưu Giai nhìn thấy thần tình của ông ta, nhất thời liền khẩn trương lên. Kỳ thực Vưu lão gia tử khiếp sợ cũng không nhỏ hơn ông ta, thế nhưng Vưu lão gia tử còn tự chủ được, không có biểu hiện sự kích động quá mức. "Là tôi viết." Trương Văn Trọng đúng mực hồi đáp." "Điều này sao có thể?" Không đợi Vưu lão gia tử mở miệng, Chu Văn Bân vừa mới bị đột phát tim đau thắt lại thất thanh kinh hô lên: "Cậu mới bao nhiêu tuổi, thế nào khả năng viết ra bức Bách Thọ Đồ này? Dù là cậu từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện chữ, cũng không khả năng trong thời gian hai mươi năm, đã đem một trăm loại chữ viết này luyện đến mức đăng phong tạo cực như thế. Huống chi những chữ Thọ này, không chỉ giống hoàn toàn, còn có thể giống hoàn toàn cách viết của những người phát minh ra loại chữ này, không chỉ có bản lĩnh thư pháp làm kẻ khác trố mắt, đồng thời còn có sự từng trải phong phú. Bằng không, sẽ không cách nào viết ra được thần tủy của chữ Thọ kia. Thần kỳ nhất chính là, nhưng chữ Thọ đều tản ra linh khí nhàn nhạt, giống như những vật còn sống. Chữ như vậy, thế nào có thể do người viết ra chứ?" Những lời của Chu Văn Bân đích thật là không sai, bởi vì từ ý nghĩa nào đó mà nói, Trương Văn Trọng cũng không phải người. "Không có gì không khả năng, bức Bách Thọ Đồ này, chính là tôi viết." Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười nói. "Tôi có thể làm chứng, bức Bách Thọ Đồ này chính do Trương tiên sinh viết." Thấy Trương Văn Trọng bị nghi vấn, Vưu Giai biểu hiện cực kỳ kích động, nàng cuống quýt giải thích cho Trương Văn Trọng: "Trước đó một ngày, tôi quen biết Trương tiên sinh, ngày thứ hai Trương tiên sinh đã đưa bức Bách Thọ Đồ cho tôi, lúc đó tôi còn nhìn thấy nét mực còn chưa khô hoàn toàn, nếu như không phải Trương tiên sinh viết, còn có thể là ai?" "Bức Bách Thọ Đồ này, đúng thật là cậu viết sao?" Chu Văn Bân vẫn mang thái độ hoài nghi như trước. Trương Văn Trọng không nói gì, chỉ đạm mạc cười, giơ tay phải lên vẽ vài cái, người bên ngoài xem không hiểu ý tứ động tác của hắn, thế nhưng Chu Văn Bân vừa xem liền hiểu - Trương Văn Trọng là đang viết chữ. "Nét móc này...nét phẩy này...còn có nét hoành...quả nhiên, quả nhiên là cậu viết!" Chu Văn Bân mở to hai mắt nhìn, há to miệng, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: "Thế nhưng...đây...đây làm sao khả năng? Lẽ nào thế giới này, thực sự có thiên tài? Đúng! Không sai! Thiên tài! Chính là thiên tài! Thiên tài không xuất thế!" Chu Văn Bân vì quá kích động, thân thể lại bật ngửa ra phía sau, đúng là vì kích thích quá độ mà lại hôn mê lần nữa. Ngay lúc này, bác sĩ và hộ sĩ gia đình của Vưu gia chạy đến, thấy thế vội vã chữa trị cho Chu Văn Bân, rất nhanh hắn lại tỉnh dậy, nhưng bởi vì tinh thần trạng thái của hắn quá kém cỏi, cho nên Vưu lão gia tử phân phó bác sĩ và hộ sĩ gia đình, đưa Chu Văn Bân đến phòng khách nghỉ ngơi, luôn từng thời khắc quan tâm tình huống của hắn. Đợi làm xong việc này, Vưu lão gia tử mới cảm khái nói: "Thực sự thật không ngờ, Trương tiên sinh còn trẻ tuổi như vậy, không ngờ có thể viết ra bức Bách Thọ Đồ dọa ngất Chu Văn Bân. Chuyện này nếu như truyền lưu ra ngoài, sợ sẽ trở thành một giai thoại trong giới thư pháp." Hắn nhẹ nhàng vuốt bức Bách Thọ Đồ trên bàn, động tác thật mềm nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thích. Hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Trương Văn Trọng, nói: "Bức Bách Thọ Đồ này, có thể nói là vật báu vô giá. Cậu...thực sự nguyện ý biếu tặng cho tôi sao?" "Tranh của tôi, chỉ tặng cho người hữu duyên, mà Vưu gia gia, ở trong mắt tôi, chính là người hữu duyên." Trương Văn Trọng đạm nhiên cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]