Chương trước
Chương sau
"Cô có muốn đi chỗ nào không?" Sau khi một đường phóng thẳng ra khỏi tiểu khu Ung Thúy, Trương Văn Trọng nói: "Chúng ta cũng không thể cứ chạy xe lăng quăng trên đường như vậy đi?"
"Ưm, anh nói cũng có đạo lý. Bất quá chúng ta nên đi đâu đây?" Lâm Tử Mạn nhíu đôi mày liễu, nhẹ giọng than thở. Khi nàng trông thấy bóng đèn huỳnh quang ven hai bên đường lóe lên, thì đột nhiên nhớ ra một nơi mà chính mình luôn luôn muốn đến nhưng lại không có cơ hội.
"Bằng không chúng ta lên núi Trúc Khê đi? Tôi nghe bạn bè nói, đứng ở trên sườn núi Trúc Khê có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm ở Ung Thành, sẽ được chứng kiến cảnh tượng phi thường mỹ lệ, chỉ tiếc là tôi vô duyên nên luôn luôn không có cơ hội. Hôm nay nhân tiện anh có xe, nhất định chúng ta phải chạy lên núi Trúc Khê ngắm cảnh đêm của Ung Thành nhé! Thời gian đi lên núi, phỏng chừng cũng không mất bao lâu..." Nghĩ tới chuyện ngắm cảnh đêm, Lâm Tử Mạn liền trở nên hưng phấn.
"Được, liền nghe theo lời của cô. Chúng ta đi lên núi Trúc Khê. "Trương Văn Trọng gật đầu. Tại ngã tư đường phía trước, Trương Văn Trọng bẻ lái hướng tới phía Trúc Khê sơn chạy tới.
Núi Trúc Khê nằm ngay tại lân cận Ung Thành, độ cao so với mặt biển cũng bình thường nhưng phong cảnh tú lệ. Khắp núi đồi chỉ sinh trưởng một loại tre trúc, cho nên phong cảnh vô cùng thanh nhã.
Núi Trúc Khê chính là nơi mà người dân Ung Thành thích đến nhất vào mùa hạ. Có thể mệnh danh là thánh địa tránh cái nóng oi bức tuyệt vời nhất.
Mỗi khi đến mùa hạ nóng bức, sẽ có rất nhiều người lái xe lên núi hóng mát. Nhưng chính quyền địa phương cho tới bây giờ vẫn chưa phát triển núi Trúc Khê trở thành địa điểm du lịch, cho nên đường quốc lộ không chỉ gập ghềnh uốn lượn, hơn nữa tình hình giao thông cũng không được tốt lắm. Chỉ dựa vào hai điểm này đã khiến cho rất nhiều người phải chùn bước.
May mắn, kĩ thuật lái xe của Trương Văn Trọng không tệ, cho dù ở trong đêm tối cẩu huyết cũng vẫn chắc chắn vô bỉ.
Sau nửa giờ Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn đã tới sườn núi Trúc Khê. Hơn nữa còn dừng lại ở bên cạnh một lương đình nghỉ mát cũ kỹ.
Lâm Tử Mạn mau chóng mở cửa xe ra, nhanh chân bước tới lương đình. Nàng dang rộng hai tay cảm thụ từng cơn gió mát thổi qua sườn núi. Đồng thời cũng quan sát cảnh đêm mỹ lệ của Ung Thành từ trên cao.
Ngắm nhìn ánh đèn ne - ong hoa mỹ phía thành phố, Lâm Tử Mạn trở nên cao hứng dị thường. Nàng giống như tiểu hài tử khoa chân múa tay, miệng tươi cười hớn hở.
"Wow, đứng ở đây ngắm cảnh đêm, thật sự là đẹp quá nha! Đáng tiếc hôm nay không đem theo máy ảnh, bằng không đã có thể lưu trữ lại cảnh tượng mỹ lệ này."
"Ưm, đúng thật là rất đẹp." Trương Văn Trọng đứng ở bên cạnh nàng, quan sát bầu trời đêm Ung Thành, khẽ gật đầu hàm hồ cười nói: "Ban ngày và ban đêm đứng ở nơi này ngắm nhìn phong cảnh là hoàn toàn bất đồng. Ban ngày Ung Thành sầm uất rầm rộ, thật giống như là một tráng hán khôi ngô. Còn buổi tối Ung Thành lại vũ mị tịnh lệ, càng giống như một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ. Nếu có cơ hội, ban ngày cô đến đây ngắm cảnh một lần nữa đi, chắc hẳn là sẽ phát hiện ra hai điểm bất đồng này."
"Anh cũng biết nhiều thứ ha! Ngàn vạn lần đừng nói với tôi là anh tìm hiểu được những thứ này là từ trên mạng nhé." Lâm Tử Mạn đùa giỡn nói.
"Cứ cho là như thế đi." Nhìn bộ dạng của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng ha ha cười đáp.
Lâm Tử Mạn nhịn hết nổi, theo sau cũng che miệng cười khúc khích.
Sau khi cười xong, Lâm Tử Mạn tò mò hỏi: "Như vậy, rốt cuộc là phong cảnh ban ngày đẹp, hay là phong cảnh ban đêm đẹp?"
"Mỗi thời khắc đều có phong thái riêng đi. Có người thích không khí sầm uất náo nhiệt ban ngày. Cũng có người thích vẻ tịnh lệ ban đêm." Trương Văn Trọng nói đến đây, nghiêng đầu nhìn sang Lâm Tử Mạn, khẽ mỉm cười: "Bất quá tôi đoán rằng, hẳn là cô sẽ thích phong cảnh ban đêm hơn."
"Đúng vậy!" Lâm Tử Mạn phun ra một ngụm hương khí, gật đầu khẳng định. Theo sau tiếp tục quan sát cảnh đêm Ung Thành, im lặng không nói gì nữa. Nguồn: truyentop.net
Tuy rằng hiện giờ là mùa hạ oi bức, nhưng ban đêm trên sườn núi Trúc Khê vẫn có từng cơn lãnh phong gào thét thổi qua. Đứng ở trong tòa lương đình, Lâm Tử Mạn cảm thấy hơi lạnh, vậy nên nàng không tự chủ được khoanh tay ôm chặt trước ngực.
Trương Văn Trọng theo dư quang khóe mắt chứng kiến hành động này của Lâm Tử Mạn, thì ân cần hỏi: "Làm sao vậy, cô cảm thấy lạnh hả?"
"Ưm, hơi cảm thấy lạnh một chút." Lâm Tử Mạn mân mê cằm nói.
Nếu như là một chàng lãng tử cao thâm trong tình trường, vậy thì chắc chắn hắn sẽ nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở này. Sẽ không cởi áo trên người của mình choàng thêm cho Lâm Tử Mạn, mà phải nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực.
Thông thường tại một khung cảnh lãng mạn như thế này, lực chống cự của cánh phụ nữ chung quy vẫn rất yếu nhược, hoặc có lẽ chỉ xô đẩy vài cái lấy lệ mà thôi. Nếu Trương Văn Trọng thật sự hành động như vậy, nói không chừng liền có thể cùng Lâm Tử Mạn triển khai một đoạn tình cảm uyên ương cũng nên. Nhưng đáng tiếc, Trương Văn Trọng căn bản chỉ là một tên đầu gỗ không am hiểu phong tình nhân sinh.
"Nếu cô lạnh thì chúng ta xuống núi thôi. Dù sao thời gian hiện giờ cũng đã muộn rồi, tôi đưa cô về nhà." Trương Văn Trọng thản nhiên nói ra một câu, phá hỏng bầu không khí lãng mạn đêm tối. Hơn nữa, hắn còn không đợi cho Lâm Tử Mạn kịp đáp lời, liền xoay người đi tới chiếc xe BMW.
Thậm chí tựu ngay cả Lâm Tử Mạn cũng nhịn không được, mà trừng mắt nhìn theo bóng lưng hắn một cái, thở dài lẩm bẩm: "Thật sự là một tên đầu gỗ! Bất quá như vậy cũng tốt, ta không cần phải lo lắng sẽ cùng hắn phát sinh chuyện gì hiểu lầm."
"Vậy cũng được, chúng ta mau xuống núi thôi. Tôi nghĩ bây giờ trở về, mẹ tôi hẳn là cũng không hoài nghi chuyện gì đâu." Lâm Tử Mạn gật đầu, đi theo phía sau Trương Văn Trọng, chui vào trong chiếc BMW.
Trương Văn Trọng rất nhanh khởi động ô tô, hướng xuống phía dưới chân núi chạy đi.
Đường quốc lộ trên núi Trúc Khê ánh đèn phi thường mờ mịt, tầm nhìn cực kém, lượng xe đi lại cũng thưa thớt. Chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một hai chiếc xe tư gia hoặc là xe vận tải, tốc độ lưu thông cũng không nhanh lắm. Bởi vì đường núi quanh co gấp khúc, hơn nữa tình hình giao thông không tốt, cho nên cũng không một ai dám lái xe quá nhanh vào ban đêm.
Ngay tại khi Trương Văn Trọng lái xe xuống quá sườn núi, thì bỗng nhiên có một chiếc Lamborghini màu vàng từ phía sau chạy đến, cùng hắn song song chạy trên con đường quốc lộ hẹp hòi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.