Chương trước
Chương sau
- Không được.
Nghe Triệu Tử Văn nói như vậy, La Thanh Yên lập tức đứng chắn trước người hắn ngăn cản lại.
Trong mắt Hạng Long Đào liền hiện lên vẻ âm tàn, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không. Y nói:
- Không phải ta đã nói rồi sao, La các chủ có thể đi cùng với Triệu đại nhân tới.
Đây rõ ràng là một cái bẫy, cho dù Hạ Bình có ở trong tay bọn chúng thì cũng không thể mạo hiểm như vậy, phải bàn bạc kỹ hơn một mới đúng. Trong lòng La Thanh Yên bỗng có một cảm giác tiếc nuối rèn sắt không thành thép, bình thường tên tiểu tặc này rất gian trá giảo hoạt, sao bây giờ lại hồ đồ như thế? Lúc này, đám thủ hạ của Cửu hoàng tử Hạng Long Đào vẫn đứng ở sau hắn. Tuy biểu lộ của hắn vẫn nghiêm trang nhưng vẫn có chút kích động trong đó. Chỉ là bọn họ cũng không dám đối đầu với sự liên thủ của Triệu tướng quân và La các chủ, chỉ có thể chờ Triệu tướng quân ngoan ngoãn đi theo mà thôi.
Triệu Tử Văn không hề tỉnh ngộ nhưng La Thanh Yên tưởng mà khuôn mặt hắn lạnh lẽo không chút biểu tình nói:
- La Các chủ, ngươi trở về doanh trướng trước đi, ta đi làm nhiệm vụ sau đó sẽ trở lại.
"Ngươi còn muốn ta về ư? Hừ ta lại muốn xem xem ngươi làm cách nào để quay lại." Trong lòng Hạng Long Đào khinh miệt nói thầm.
La Thanh Yên bực mình vừa buồn cười. Thật không hiểu hắn ăn gan báo hay là đồ ngốc chẳng biết gì đây nữa.
Nghĩ đến Lăng Nhi đang mang thai, La Thanh Yên lại càng hiểu tính tình bướng bỉnh của Triệu Tử Văn. Nàng biết quyết định của hắn sẽ không thay đổi cho nên hòa hoãn nói:
- Ngươi đã có ý muốn đi thì ta đi cùng với ngươi.
- La các chủ thật sự muốn đi sao?
Hạng Long Đào không lường trước chuyện La Thanh Yên sẽ thật sự đi cùng. Thanh danh của Các chủ Vong Phu Các ở bên ngoài đã vang rền bên tai, Hạng Long Đào làm sao dám khinh thường được. Chỉ là y cho rằng Các chủ Vong Phu Các chán ghét nam tử trong thiên hạ, ở cùng một chỗ với Triệu Tử Văn chỉ là quan hệ hợp tác và lợi dụng mà thôi, không ngờ nàng lại mạo hiểm đi cùng với Triệu Tử Văn.
Tuy nhiên sự thật đã bày ra trước mắt, La các chủ đúng là cam tâm tình nguyện vì một người nam tử mà xông vào hang hổ. Hạng Long Đào cảm thấy hơi hối hận vì lời nói trước đây của mình, nhưng lời đã nói ra thì giống như là bát nước đổ đi. Bây giờ cho dù có ngăn cản, thì liệu có thể cản nổi bước chân của hai người bọn họ hay không?
Khuôn mặt La Thanh Yên trở nên lạnh lùng, nàng dùng một giọng nói lạnh như băng không chậm không nhanh thốt lên:
- Không được sao?
Cảm nhận được sát ý lạnh như băng của La các chủ, một hoàng tử hào hoa phong nhã như Hạng Long Đào liền hơi sợ hãi, mồ hôi lạnh ứa ra, y ngượng ngùng cười nói:
- Tại hạ đã nói thì dĩ nhiên là không đổi ý? La các chủ cũng đi ngay bây giờ đi!
Có La tỷ tỷ ở bên cạnh, thắng lợi sẽ nhiều hơn một phần. Triệu Tử Văn giả vờ ôm quyền cười nói:
- Đa tạ tỷ tỷ tương trợ…
- Khong cần phải đa sự. ta làm như vậy là vì Lăng Nhi, bằng không quan tâm đến chuyện sống chết của ngươi làm gì?
La Thanh Yên bất cận thân tình nói, không hề để lại cho Triệu đại nhân chút mặt mũi nào.
"Bất kể là vì ai, dù sao thì La tỷ tỷ cũng đã muốn giúp đỡ mình." Triệu Tử Văn cười hắc hắc, không nói thêm gì nữa.
- Triệu tướng quân, La các chủ, mời lên xe ngựa…
Một vị thủ hạ của Hạng Long Đào vô cùng cung kính nói.
Nhìn chiếc xe ngựa trước mắt Triệu Tử Văn bỗng có một cảm giác chờ đợi. Trong lòng hắn hiểu rõ đoàn người của Hạng Long Đào đều là bọn tiểu lý tàng đao, nơi mà mình phải sắp tới chắc chắn là núi đao biển lửa. La Thanh Yên leo lên trước xe ngựa. Ánh mắt nàng nhìn bốn phía, chỉ cần có dị động nàng sẽ lập tức xuất kiếm, đại sát bốn phương.
Đối với Triệu tướng quân phong lưu này, La Thanh Yên không biết phải nói gì cho phải. Hắn vì Hạ Bình mà không để ý đến đại cục, trọng tình trọng nghĩa như thế thật không biết là đúng hay sai đây. Vong Phu Các từ trước đến giờ luôn hận người bạc tình bạc nghĩa vậy mà hôm nay La Thanh Yên lại trách Triệu Tử Văn quá trọng tình quả là mộng chuyện lạ.
Hạng Long Đào sau khi đưa hai người lên xe ngựa liền nở ra một nụ cười, khẽ nói:
- Triệu Tử Văn, khi đến hoàng thành, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có đất chôn. Để xem đến lúc đó ai có thể cứu ngươi!
Nghĩ lại trước kia mình bị tên tiểu thư đồng ở trong xe ngựa nhiều phen làm nhục. Hạng Long Đào oán hận nghiến răng một cái, sau khi nghĩ tới việc hôm nay có thể báo thù khuôn mặt của y lại nở ra một nụ cười nham hiểm.
Sau khi lên xe ngựa Triệu Tử Văn liền biến thành một người khác. Hắn cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng thầm nghĩ Hạ Bình tại sao lại nguy nan rơi vào tay Hạng Long Đào này. Hạ Bình chắc chắn sẽ không tự chui đầu vào lưới. Nàng được kỵ binh đoàn bảo vệ thì cho dù Sở Thăng cũng không thể bắt nàng đi, vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đây?
La Thanh Yên nhìn Triệu tiểu tặc sầu khổ rồi thản nhiên nói:
-Tâm cơ của Hạng Long Đào rất lớn, để cứu được Hạ Bình ngươi không được hành động theo cảm tình, phải lấy đại cục làm trọng.
Lời nói này có ý bảo Triệu Tử Văn phải dựa theo cơ hội mà hành động. Nếu như không thể cứu được Hạ Bình thì phải hy sinh nàng ta. Triệu Tử Văn tâm tư thâm sao, làm sao không hiểu được lời nói của La Thanh Yên chứ.
"Ta sẽ bỏ rơi Bình Nhi đáng thương này sao?" Triệu Tử Văn khẽ cười trong lòng, trên khuôn mặt không kìm được nở ra một nụ cười khổ. La Thanh Yên thấy vẻ mặt phức tạp của hắn thì biết rằng vị Triệu đại nhân đa tình này sẽ không bỏ rơi Hạ Bình.
Khuôn mặt tươi cười của Hạng Long Đào khiến cho La Thanh Yên có cảm giác y vô cùng tự tin. Có thể nói lần này sẽ gặp phải hung hiểm dị thường mà La Thanh Yên vẫn chưa chuẩn bị thật sẵn sàng. "Thế lực của Cửu hoàng tử nhỏ nhất trong kinh thành, vậy tại sao y lại lớn gan lớn mật ở giữa đường chặn mình lại như vậy, còn tha thiết mỉm cười mời mình đến phủ của y một chuyến." Trong thời gian ngắn ngủi, Triệu Tử Văn đã một lần nữa thầm suy nghĩ đến tình thế hiện giờ.
Thời gian từ từ trôi đi, xe ngựa không nhanh không chậm chạy trên đường trong thành Hàm Đan. Ở trong xe ngựa, Triệu Tử Văn cùng với La Thanh Yên đều trầm tư nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh này. Trong xe lúc này nhất thời vô cùng yên tĩnh.
- Triệu tướng quân, La các chủ, thỉnh hai người xuống xe ngựa.
Lúc này một thanh âm khá lớn truyền vào trong xe ngựa. Hành động của Triệu Tử Văn sau khi hồi phục tinh thần chính là vén rèm lên.
Cảnh sắc ở ngoài cửa sổ xe khiến cho hắn cảm thấy chấn động. Bởi vì trước mắt hắn lúc này không phải là phủ đệ của Cửu hoàng tử mà chính là Hoàng thành Hàm Đan to lớn. Cung điện uy nghiêm, tầng tầng lớp lớp mái nhà, rất là hùng vĩ. Thấy Đại Kinh quen thuộc này, trong lòng Triệu Tử Văn liền hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Hạng Long Đào chính là giả trư để ăn thịt cọp sao? Y có thể không coi An vương vào đâu, an tọa ngồi trong hoàng thành, chiếm lấy tiên cơ.
La Thanh Yên nhìn hoàng cung vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này ngưng trọng nói:
- Tên Hạng Long Đào này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, ngươi thật sự muốn mạo hiểm như vậy sao?
- Ta sẽ không bỏ rơi Bình Nhi.
Triệu Tử Văn điềm đạm nó một câu, cùng với bọn thủ vệ đi vào trong Hoàng thành oai nghiêm. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
Trong mỹ mục của La Thanh Yên hiện lên một tia tán thưởng pha lẫn một chút ảo não. Nàng do dự một lúc rồi cũng đi theo bước đi của hắn vào trong thành.
Hoàng cung không phồn hoa như Triệu Tử Văn tưởng tượng. Quan đứng ở trên hoàng thành rất lạnh lùng, thái giám và cung nữ cúi gằm đầu không dám ngước lên. Có lẽ bởi vì lão hoàng đế bị Hạng Long Đào giam lỏng cho nên thái giám và cung nữ mới như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.