Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vũ Tình đột nhiên lẳng lặng nhìn Triệu Tử Văn, hồi lâu mới khẽ cất tiếng: - Tử Văn có phải Hạng Tử Hiên hắn… Tối nay Kỵ binh đoàn vì đi cứu Triệu Tử Văn mà đã xuất đến một nửa binh lực, thanh thế rất to lớn, Hạ Vũ Tình ở trong quân doanh làm sao mà không phát giác được. Chỉ là Hạ Vũ Tình không rõ lắm tại sao Kỵ binh đoàn lại phải động binh vào lúc đêm tối mà Tử Văn lại không trực tiếp chỉ huy. Vừa rồi nghe Triệu đại nhân nói một câu, nàng lập tức biết được tối nay Tử Văn đi gặp Hạng Tử Hiên, có lẽ cuộc gặp này là một cái bẫy. Đối với chuyện của Hạng Tử Hiên, Triệu Tử Văn vẫn chưa nó rõ cho người nào ngoài binh đoàn biết, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi: - Vũ Tình, làm sao nàng biết? Đôi mắt Hạ Vũ Tình thoáng hiện lên một vẻ u sầu, nàng oán trách nói: - Chàng chỉ biết đến đại cục chứ có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của thiếp đâu. Lúc ở Hàng Châu, thiếp đã cảm thấy Hạng Tử Hiên thật ra đối với thiếp không hề có cảm tình, đối với chàng lại không hề đơn giản, vậy mà chàng lại… Nàng định nói gì nữa nhưng rồi lại thôi, hơi thở như mùi đàn hương phả vào lồng ngực của Triệu Tử Văn, vẻ mặt vô cùng u oán. "Đại tiểu thư lúc ở Hàng Châu đã phát hiện ra Hạng Tử Hiên đang diễn trò sao?" Triệu Tử Văn ngạc nhiên trong lòng. Chẳng lẽ nữ nhân có giác quan thứ sau sao? Nghĩ đến chuyện mình suýt chút nữa là đem Đại Tiểu thư đưa vào miệng cọp, trong lòng hắn không khỏi rét lạnh. Hạ Vũ Tình chính là Đại tiểu thư ở Hạ Phủ, là nữ nhi bảo bối của Hạ tướng quân trong tay cầm mười vạn tinh binh. Nếu như Hạng Tử Hiên thật sự có thể cưới Hạ gia đại tiểu thư về làm vợ thì đương nhiên sẽ trở thành rể quý của Hạ tướng quân. Sau đó lúc y muốn làm phản đoạt ngôi hoàng đế thì cho dù Hạ tướng quân trung nghĩa không muốn giúp y đi nữa thì sau khi y đoạt được ngôi vị Hoàng đế rồi Hạ tướng quân cũng đành phải phò tá vị Hoàng đế này cho tốt mà thôi. Triệu Tử Văn nghĩ đến đây không thể không thừa nhận rằng Hạng Tử Hiên đã mưu tính sâu xa. Y bày ra trăm mưu ngàn kế khiến cho người ta khó bề mà phòng bị. Xem ra, Hạng Tử Hiên này thật xứng danh là một người kiêu hùng có sức ẩn nhẫn phi thường. Thời gian trước lúc tiêu dao ở sông Tiền Đường Hàng Châu, hóa ra Hạng Tử Hiên cũng đang diễn kịch. Triệu Tử Văn nghĩ tới đây không khỏi cảm khái, nhìn bầu trời đen trên đầu, lầm bầm nói: - Vũ Tình, ta vẫn nhớ đến thời gian làm thư đồng ở Hạ phủ. Ở Hạ phủ, cùng với Hạ thiếu gia đọc sách làm thơ, tùy tiện trêu đùa với những tiểu nha hoàn xinh đẹp, lại có thể cùng với Đại tiểu thư đầu võ mồm. Cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy, ai không mong muốn chứ? "Chàng vẫn muốn làm thư đồng sao?" Hạ Vũ Tình định nói những lời này nhưng khi nhìn thấy vẻ ảm đạm trên mi mục của hắn thì nàng lập tức nuốt xuống bụng. Nàng nhẹ nhàng dịu dàng ôm lấy eo lưng hắn nói: - Chàng thật là bại hoại, cứ muốn làm thư đồng để khi dễ Đại tiểu thư là thiếp hay sao? Từ trước đến nay Đại tiểu thư vẫn hay thích nhõng nhẽo, làm sao Triệu Tử Văn lại không biết dụng ý của nàng bây giờ chứ. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn khẽ ôm lấy kiều khu trắng như bạch ngọc của nàng rồi cười nói: - Đại tiểu thư của ta, ban đầu ở Hàng Châu chính là nàng tìm ta gây phiền toái mới đúng. - Còn không phải tại chàng? Hạ Vũ Tình đột nhiên nhớ đến chuyện ở vách núi thì hai gò má ửng hồng, thẹn thùng nói: - Bởi vì trước đây chàng thiếu nợ thiếp. Nhớ lại thời gian khoái hoạt trước đây, Triệu Tử Văn cảm khái, hắn cười khổ một tiếng, không biết tương lai sau khi gặp lại, liệu hắn có nhấc tay lên chém chết Hạng Tử Hiên hay không đây? - Tử Văn, không cần phải suy nghĩ nhiều. mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, thiếp vẫn ở bên cạnh chàng. Địa tiểu thư nhẹ giọng an ủi hắn. "Chuyện tương lai thì hãy để đến tương lai." Đột nhiên Triệu Tử Văn nhớ đến câu nói này. Đối với Hạng Tử Hiên tâm ngoan thủ lạt, Triệu Tử Văn cũng chỉ có thể đối địch với y ở tương lại mà thôi, đến lúc đó rồi hãy tính tiếp. Triệu Tử Văn khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn vầng trăng cong cong trên trời, trong lòng thầm nghĩ, nhân sinh như vậy, có rất nhiều chuyện quả là thân bất do kỷ! Hai người ngồi gần nhau, trên da thịt trắng ngọc của Hạ Vũ Tình khẽ ửng hồng, bờ lông mày nhàn nhạt mang theo xuân ý, vô cùng câu dẫn người khác, những mùi hương trên người nàng nhẹ nhàng bay vào mũi Triệu Tử Văn. Cảnh sắc kiều diễm này tản ra cả rừng cây xung quanh. Triệu Tử Văn khẽ nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại như ngọc của Đại tiểu thư. - Đăng đồ tử, chàng lại làm chuyện xấu. Đại tiểu thư thẹn thùng hai má, đem khuôn mặt chôn vào trong ngực của hắn. Bộ ngực của Đại tiểu thư thật là lớn, chỗ lỗi chỗ lõm, uyển chuyển vô cùng. Triệu Tử Văn không phải là thánh nhân, cùng với Đại tiểu thư ngồi một chỗ, há có thể không chiếm tiện nghi hay sao? - Vũ Tình, chúng ta lại tái chiến một hồi. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net Triệu Tử Văn vuốt ve hai điểm đỏ ửng trên đỉnh nhũ phong của Đại tiểu thư, tâm thần rung động nói. Tên đăng đồ tử này, vừa rồi còn buồn bã mà bây giờ lại phong lưu khoái hoạt vo cùng, thất không hiểu nổi làm sao hắn lại có thể trở mặt nhanh đến như vậy. Kiều khu của Đại tiểu thư bị đại thủ của hắn vây quanh, toàn thân trở nên nóng như lửa, cặp môi anh đào phả ra từng làn hương lan, động tình vô cùng. - Bại hoại, bây giờ chính là… ưm. Trên dòng suối nhỏ, vang lên tiếng người rên rỉ. Hạ Bình nấp ở gần nơi đó để canh chừng giúp hai người nhưng không ngờ tên bại hoại này lại cùng với tiểu thư lăn qua lăn lại khôn ngừng. Nàng xấu hổ không dám ở chỗ này nữa, khẽ thốt lên một tiếng, sau đó ôm lấy hai bờ má nóng rực trốn về trong doanh trướng. ------------------- Trong vòng ba ngày, thành Hàm Đan đã trở nên yên tĩnh. Trước cửa thành hoang vu, cổng thành được mở rộng ra nhưng không một người nào dám đi ra đi vào, bởi vì mọi người đều biết rằng thành Hàm Đan đang có biến, ai dám đi tới hiểm cảnh chứ? Nhưng lúc này ở trên đường, có hai người đang nhàn nhã đi, bọn họ dĩ nhiên là Triệu Tử Văn và La Thanh Yên. Triệu Tử Văn nhìn trông thật nhàn nhã nhưng kỳ thật hắn đang quan sát động tĩnh ở hai bên đường. Hôm nay Thế tử An Vương và Hạng Tử Hiên đồng thời làm phản, hắn phải đối chọi với cả hai thế lực này nên không khỏi hơi rơi vào thế hạ phong, nhất định không thể để bọn họ đánh lén được. - La Tỷ tỷ, à, tỷ đi chậm một chút được không? Triệu Tử Văn đang đi sau lưng La Thanh Yên đột nhiên vẫy tay nói. La Thanh Yên dùng một thanh âm lạnh lùng như băng nói: - Ỏ đây không có một bóng người, ngươi định điều tra cái gì, còn không mau đi đi. Có lẽ bởi vì Triệu Tử Văn suốt ngày lải nhải tỷ tỷ không ngừng, mà La Thanh Yên lại là sư phó của Lăng Nhi, Triệu Tử Văn xưng hô như vậy thật là khiến cho người ta khó hiểu. La Thanh Yên nghe thấy cách gọi của Triệu Tử Văn thì không thể cao hứng nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]