Người hầu kia liên tục gật đầu, xoay người chạy ra ngoài Phò mã phủ, nhanh chóng trở về giúp Bát Hoàng tử thu thập hành lý, chuẩn bị xuất phát. Hưng Bình công chúa trong phòng nghe thấy tin cấp báo của người hầu của Bát Hoàng tử đôi vai khẽ run rẩy, lập tức biết đây chính là do An Vương giở trò. Nhưng Hàm Đan đã rối loạn, hiện giờ làm sao hắn có thể trở về chứ? Triệu Tử Văn vẫn mặc áo ngủ, không tiện ra ngoài xử lý mọi việc, vội vàng xoay người vào phòng mặc quần áo. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net Giờ phút này Lương Mộ Phỉ đã ăn mặc chỉnh tề, đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt đẹp có hơi u oán, nhẹ nhàng nói: - Tử Văn, chúng ta hiện giờ phải về Đại Kinh phải không? Cho dù phong tục Tây Lương và Đại Kinh bất đồng như vẫn theo truyền thống của Hoa Hạ --- Đó là gả cho gà theo gà, gả cho chó phải theo chó. Hôm nay Phò mã đã phải đi, nàng dù là công chúa thì hiển nhiên cũng không thể một mình ở lại Tây Lương. Chỉ là Lương Mộ Phỉ không ngờ rằng ngay sau đêm tân hôn đã phải chạy tới Đại Kinh, ngay cả dâng trà cho phụ hoàng cũng không kịp.... Triệu Tử Văn vốn còn chuẩn bị ở lại Tây Lương vài ngày, để cho Mộ Phỉ còn đoàn tụ với lão nhạc trượng vài ngày. Nhưng hiện này tình thế đầy nguy cơ, không thể trì hoãn thêm nữa, áy náy nói: - Mộ Phỉ, đợi chuyện ở Hàm Đan giải quyết xong, ta lại đưa nàng quay trở về Tây Lương. Lương Mộ Phỉ hơi ủy khuất chỉ có thể gật đầu đáp ứng: - Chàng nói phải giữ lời đó. Đến lúc đó phải theo thiếp tới Tây Lương thăm phụ hoàng! Triệu Tử Văn vừa mặc trường sam, vừa vươn tay nhéo khuôn mặt xinh xắn quyến rũ của nàng: - Ta nói chuyện đã bao giờ không giữ lời chưa nào? Lương Mộ Phỉ cũng vội vàng thu thập hành lý. Triệu Tử Văn đã mặc xong trường sam, nhìn nàng đang bận bịu, ngẫm nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: - Mộ Phỉ, hay là là nàng ở lại Tây Lương vài ngày đi. Sự tình ở Hàm Đan được giải quyết xong ta sẽ trở lại đón nàng! - Không được.... Lương Mộ Phỉ dường như đoán được hắn sẽ nói lời này, không cần suy nghĩ đã phản bác nói: - Chúng ta mới gặp lại nhau, chẳng lẽ chàng nhẫn tâm để thiếp ở lại Tây Lương sao? Thiếp sẽ theo chàng quay trở lại Hàm Đan. Triệu Tử Văn đoán được nàng sẽ nói như vậy, trong lòng không khỏi thở dài. Đúng như lão Hoàng đế đã dự tính, thế lực ẩn dấu của An Vương sớm đã ngo ngoe muốn động. Hơn nữa lão Hoàng đế một chiêu là thấy hiệu quả, hoàn toàn đã khiến toàn bộ các thế lực còn ẩn dấu lộ mặt. Cho nên lúc này Hàm Đan mới ào ào vũ bão, loạn lên như thế này! Nhưng trong loạn thế không biết Vũ Tình và Bảo Nhi có được binh đoàn kỵ binh che chở ra khỏi Hàm Đan hay không. Trong lòng Triệu Tử Văn mơ hồ lo lắng. Hàm Đan thành lúc này như núi đao biển lửa, cho nên hắn không hy vọng Mộ Phỉ đi cùng với hắn. Mộ Phỉ ở Tây Lương là an toàn nhất. Nhưng tính tình vị công chúa này bên ngoài mị hoặc, bên trong mạnh mẽ, Triệu Tử Văn biết là không thể ngăn cản nàng, đành phải cười khổ nói: - Nàng muốn đi cũng được nhưng hết thảy mọi chuyện nàng phải nghe lời ta. Nếu ta không cho phép tuyệt đối không được tự tiện hành động! Nghe thấy hắn đáp ứng, thần sắc uy vũ bất khuất của Lương Mộ Phỉ lập tức biến mất, đôi tay nhỏ bé kéo kéo cánh tay Triệu đại nhân, còn dùng bộ ngực phong mãn khiến kẻ khác phải trợn mắt há mồm mà chà xát lên tay hắn, quyến rũ nói: - Ông xã, chàng thật tốt! Chúng ta thu thập hành lý thôi.... Triệu Tử Văn đối với tiểu yêu tinh này thật sự là hết cách: - Chúng ta thu thập hành lý xong thì sẽ tới cáo biệt nhạc phụ. Lương Mộ Phỉ nghĩ tới việc sắp phải rời xa phụ hoàng, thần sắc thoáng hiện lên vẻ buồn bã, tiếp tục thu thập hành lý. - Vị phu nhân này, phủ Phò mã không thể xông loạn được! Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói của gia đinh phủ Phò mã. Triệu Tử Văn và Lương Mộ Phỉ còn đang nghi hoặc thì bỗng nghe thấy một tiếng nói êm tai: - Cút ngay! Tiếng nói quen thuộc mà dễ nghe thế này, Lương Mộ Phỉ cười phì một tiếng, che cái miệng anh đào, cười khe khẽ.... Triệu Tử Văn trừng mắt lườm tiểu ny tử đang cười hả hê này, vội vàng đi ra cửa. Chỉ thấy trong hoa viên, một tiểu gia đinh đang đuổi theo một thiếu phụ mang bầu. Thiếu phụ toát ra anh khí bức người, đôi mắt đẹp như bốc lửa khiến người ta cảm thấy nếu không phải nàng đang mang bầu thì với tính tình như lửa của nàng nhất định sẽ sút một cước đá bay tiểu gia đinh kia. - Tướng công.... Thiếu phụ đột nhiên kêu lên. Thần sắc anh khí bức người vừa rồi lập tức biến thành kiều mỵ động lòng người, khiến cho tiểu gia đinh kinh ngạc trợn tròn mắt, cũng không biết là nàng vừa gọi người nào. Tiểu gia đinh thấy vị phu nhân mang bầu kia sau đó nhào vào trong lòng một nam tử. Mà vị nam tử này chính là đương kim Phò mã gia Triệu tướng quân! - Chuyện này.... Tiểu gia đinh há hốc mồm, không biết nói sao cho phải. - Nha đầu này, sao lại gây chuyện rồi. Triệu Tử Văn đối mặt với tiểu ny tử đang ôm chặt mình trách. - Không sợ động thai sao. Cái miệng nhỏ nhắn của Dư Tư Lăng chu lên, gắt giọng: - Tướng công, thiếp là người luyện võ mà, thiếp không sợ.... Chứng kiến hai người đang thân mật, tiểu gia đinh cuối cùng cũng hiểu. Vị dám xông thẳng vào phủ Phò mã này là phu nhân của Phò mã gia! Triệu tướng quân sẽ không trách phạt mình chứ? Tiểu gia đinh vừa rồi mới ngăn trở Triệu phu nhân trong lòng thầm lo lắng. - À, vị này là thê tử của ta. Ngươi lui xuống đi. Triệu Tử Văn thản nhiên nói với tiểu gia đinh kia. Thân phận của Dư Tư Lăng hơi đặc biệt, tiểu gia đinh kia tất nhiên là không thể biết Lăng Nhi là ai rồi. Người bình thường lấy công chúa thì chỉ cho phép có một mình công chúa là thê tử. Mà Triệu tướng quân lại là trường hợp đặc biết. Tiểu gia đinh sau khi biết người xông vào phủ Phò mã chính là Triệu phu nhân thì vội vàng hướng Triệu phu nhân hành lễ, sau đó đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt tái mét rời đi. - Tướng công, chàng có phải giờ đang muốn rời khỏi Tây Lương, chạy tới Hàm Đan hay không? Dư Tư Lăng đột nhiên u oán nhẹ giọng nói. Tin tức của tiểu ny tử này cũng thật là linh thông. Triệu Tử Văn nghiêm mặt gật đầu. Nhưng Lăng Nhi có ôm chặt lấy thắt lưng hắn khiến hắn hết sức kinh ngạc, không biết Lăng Nhi vì sao lại kích động như vậy. - Tướng công, chàng không thể lại bỏ mặc Lăng Nhi. Dư Tư Lăng ôm chặt lấy tướng công của mình, tiếng nói vừa run rẩy vừa nghẹn ngào. Nàng sợ tướng công sẽ bỏ nàng lại một mình mà trở về thành Hàm Đan. Triệu Tử Văn hơi ngẩn ra. Hắn vừa rồi còn có ý nghĩ không muốn cho Lăng Nhi đi cùng. Bụng Lăng Nhi đã rất lớn, Triệu Tử Văn thật sự không dám đem nàng đi tới thành Hàm Đan đầy nguy hiểm. Ánh mắt hắn nhìn Lăng Nhi thấy đối mắt u oán đầy thâm tình của nàng. Nếu Lăng Nhi muốn đi thì cũng đành chịu. Trong lòng Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng, gật đầu: - Tướng công làm sao có thể bỏ mặc nàng được? - Tướng công.... Dư Tư Lăng cao hứng nhào vào trong ngực tướng công, trong đôi mắt còn lộ ra vẻ giảo hoạt, dường như là biết rõ chiêu thức này sẽ khiến tướng công phải đi vào khuôn khổ. Triệu Tử Văn chủ yếu là không muốn để Lăng Nhi ở lại nơi không người thân thích này. Quan trọng hơn là mặc kệ thắng hay thua thì vận mệnh của Lăng Nhi cũng đã gắn chặt với hắn. Đưa nàng tới một địa phương an toàn ngoài thành Hàm Đan cũng là một lựa chọn tốt. Nếu không có gì ngoài dự tính thì Kỵ binh đoàn hẳn là đã mang theo mấy người Vũ Tình chạy khỏi thành Hàm Đan. Triệu Tử Văn rất tự tin. Bởi vì các thế lực trong thành Hàm Đan không phải là người một nhà. Họ sẽ không dễ dàng phát sinh xung đột với bất cứ phương nào để cho thế lực khác làm ngư ông đắc lợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]