Chương trước
Chương sau
- Cái gì?
Nhạc Phá Nô chỉ sợ thiên hạ không loạn mà cũng phải kinh ngạc nói:
- Triệu đại nhân cũng muốn tham gia tuyển chọn Phò mã sao?
Theo báo cáo của thám tử thì ngày báo danh Triệu Tử Văn căn bản không đi vào đăng ký tên, vậy sao lại có hắn ở đây? Thế tử Hạng Long Uyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ còn có người muốn xen vào chuyện của người khác, muốn thay hắn báo danh sao?
Trong đám người chỉ có vẻ mặt Sở Thăng là khó coi nhất, vẻ mặt y vừa hận vừa tức, chốc chốc lại thay đổi, giống như vừa có âm mưu gì bị hớ vậy. "Sao như vậy được, chẳng lẽ tên Triệu Tử Văn này cái gì cũng biết sao?" Sở Thăng oán giận nghiến răng nghiến lợi, y cảm thấy cực kỳ không cam lòng rồi thầm nghĩ.
Bát Hoàng tử Hạng Long Không cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hình như phụ hoàng đã bắt Triệu tướng quân phải đi cùng mình tham gia tuyển chọn Phò mã, vì sao hắn lại tham gia nhưng mình cũng không biết hắn báo danh lúc nào.
Dù nói thế nào thì người cảm thấy oan ức nhất chính là Triệu Tử Văn, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu lầm hắn lén lút báo danh. Nhưng ngay cả chính hắn cũng không hiểu được rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, vì hắn căn bản không đi báo danh.
- Sao lại có tên ta trong đó?
Triệu Tử Văn kinh ngạc nhìn Chiêu Hôn sứ, hy vọng có thể đoán được tên Chiêu Hôn sứ kia đã đọc nhầm tên. Nhưng tất cả mọi người ở chỗ này đều rất thính tai và nghe được rõ ràng ba chữ Triệu Tử Văn, sao có thể đọc nhầm được?
"Chẳng lẽ có người trùng tên trùng họ với ta, có đến mức trùng hợp như vậy không?" Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn không tìm được đáp án.
- Triệu Tử Văn còn chưa tới sao?
Chiêu Hôn sứ ngẩng đầu một cách cao ngạo, lỗ mũi hếch hẳn lên trời. Y quét mắt nhìn về khắp bốn phía.
- Một quan viên Lễ Bộ nho nhỏ như hắn mà dám trực tiếp gọi thẳng tục danh của Triệu tướng quân sao? Ta phải giáo huấn tên này một trận mới được!
Nhạc Phá Nô nhìn thấy bộ dạng vênh váo và to mồm của tên Chiêu Hôn sứ kia thì cảm thấy rất tức giận. Y xắn tay áo lên đang định xông lên vả vào mặt tên quan viên Lễ Bộ tiểu nhân kia.
Triệu Tử Văn cũng không thể làm gì được tên Nhạc Phá Nô không sợ trời không sợ đất này. Hắn vừa muốn giữ chặt Nhạc Phá Nô lại thì nghe thấy trong đám người truyền đến một tiếng hét lớn:
- Tránh ra tránh ra, không thấy Chiêu Hôn sứ đang kêu tên bổn công tử à?
Tất cả đám người Sở Thăng, Hạng Long Uyên, Hạng Long Không, Nhạc Phá Nô, kể cả Triệu Tử Văn cũng cảm thấy sửng sờ rồi đứng đơ như tượng. Kẻ nào cũng cảm giác được giống như có một con quạ bay qua đỉnh đầu, thật sự làm người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc và xấu hổ.
- Không thể nào, còn có người trùng tên trùng họ với Triệu tướng quân đến đây tham gia tuyển chọn Phò mã sao?
Nhạc Phá Nô há hốc miệng, y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Sở Thăng và Hạng Long Uyên lại mừng thầm, chỉ cần không phải chính Triệu Tử Văn đi tham gia tuyển chọn thì quản chuyện có tên Triệu Tử Văn thứ hai làm gì cho mệt.
Một vị công tử ngang ngược và càn rỡ từ trong đám người đi ra. Người này chân mày lá liễu, cặp mắt phượng, môi đỏ như son, mắt sáng như trời hừng đông. Hắn cầm một cây quạt nhỏ màu trắng, mặc một bộ trường sam màu vàng nhạt, hắn đứng giữa đám đàn ông thô kệch giống như một cành liễu đong đưa trong gió. Kẻ này tuấn tú nói không nên lời, nhưng cái bụng nhỏ của hắn lại hơi nhô lên, không ngờ tuổi còn trẻ mà đã có bụng.
Đúng là một vị công tử tuyệt sắc, làm cho tất cả những tên thanh niên gà vịt ở đây phải cảm thấy vô cùng mặc cảm. Nhưng đám này cũng không phải kẻ ngu nên sẽ không biểu lộ ra trước mặt người khác, bọn họ chỉ cười hì hì nhìn tên công tử tuyệt sắc có dáng người không phù hợp với cái bụng nhỏ đang nhú lên.
Công tử tuyệt sắc lập tức cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của mọi người, gò mà hắn trở nên ửng hồng, rồi lại hừ nhẹ:
- Nhìn gì mà nhìn, đúng là đám người cơ thể như trâu. Công chúa mà nhìn trúng các ngươi mới lạ!
Câu nói này lập tức làm đám người vô cùng tức giận, nếu không phải nơi đây là Hoàng thành nên thanh niên Tây Lương không dám đánh, nếu không tất cả đã xông lên đánh cho tên khốn kia một trận nhừ tử, đánh cho gương mặt của tên công tử tuyệt sắc này đổi màu.
Ánh mắt của đám người đều bừng bừng lửa giận, tất cả đều tập trung lên người vị công tử tuyệt sắc. Cái mũi nhỏ nhắn của tên công tử này lại phát ra tiếng hừ nhẹ, hắn đi thẳng về phía Chiêu Hôn sứ.
Nhìn thấy một vị công tử có tên "Triệu Tử Văn", trong lòng Hạng Long Không và Sở Thăng vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Vị công tử này sao lại nhìn quen quen, hình như đã gặp ở nơi nào rồi.
- Vị công tử này quả thật quá đẹp, nếu công chúa mà thấy thì nhất định sẽ thích hắn! Triệu tướng quân, ngài nói xem có đúng không?
Nhạc Phá Nô chuyển ánh mắt hâm mộ nhìn về phía vị công tử tuyệt sắc đang nghênh ngang đi về phía Chiêu Hôn sứ, y kéo kéo cánh tay áo của Triệu đại nhân rồi nói.
Sau một lúc lâu mà chẳng thấy Triệu đại nhân có bất kỳ động tĩnh gì, Nhạc Phá Nô mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Văn. Y thấy vẻ mặt Triệu đại nhân lạnh như băng, đồng thời còn bùng ra hàn ý kinh người. Con ngươi của Triệu tướng quân ánh lên tia sáng lạnh lẽo, giống như một thanh vũ khí sắc bén, làm tận đáy lòng người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhạc Phá Nô tưởng rằng chính mình đã chọc giận Triệu đại nhân, y sợ tới mức vội vàng cúi đầu rồi không dám lên tiếng nữa.
- Vị công tử này trùng tên trùng họ với Triệu tướng quân sao?
Hạng Long Không đảo mắt nhìn vị công tử kia từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Tử Văn. Khi y quay đầu lại thì Triệu Tử Văn đã tiến thẳng về phía cửa cung vua. Người hầu của Bát Hoàng tử hình như hiểu ra được điều gì mà gật đầu nói:
- À! Triệu tướng quân chắc chắn muốn kết bạn với vị huynh đài trùng tên trùng họ với chính mình kia.
Triệu Tử Văn đi đến trước của cung vua không xa rồi nhìn thẳng vào vẻ mặt tuấn tú của công tử tuyệt sắc, hắn dùng giọng cực kỳ lạnh lùng nói:
- Dư Tư Lăng!
Vị công tử tuyệt sắc này chính là tiểu ny tử thích quấn lấy Triệu tướng quân gọi tướng công. Triệu Tử Văn có đoán nghìn lần vạn lần cũng không thể ngờ gặp nàng ở nơi đây. Hơn nữa nàng lại còn giả mạo tên của tướng công để đi tham gia tuyển chọn Phò mã.
Đã biết Dư Tư Lăng từng là đồng tính luyến ái yêu thích các cô gái, nhưng Triệu Tử Văn lại không thể ngờ nàng vượt ngàn dặm xa xôi, không để ý đến cốt nhục nhà họ Triệu, không để ý đến sự lo lắng của tướng công mà chạy đến Tây Lương cướp công chúa Hưng Bình như hoa như ngọc. Trong lòng Triệu Tử Văn đột nhiên bùng lên sự tức giận vô cớ, trong mắt hắn là hàn ý lạnh như băng. Giống như băng hỏa giao vào nhau, hắn lúc này cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, trong đầu rất hỗn loạn, đã quên đi rất nhiều chuyện.
Thân thể mềm mại của Dư Tư Lăng khẽ run lên, nàng nghe thấy giọng nói mà mỗi đêm đều phải trăm chờ ngàn mong, cặp mắt xinh đẹp của nàng lập tức trào ra lệ nóng. Nàng khổ sở quay đầu lại nhìn gương mặt quen thuộc mà mỗi ngày mỗi đêm đều rất mong nhớ, nàng lại cảm thấy trong cổ hình như có cái gì đó mắc nghẹn, không thể nói nên lời. Tiểu ny tử dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn tướng công của mình, cuối cùng cũng không kìm được những tình cảm khắc cốt ghi tâm, nàng hướng về phía Triệu Tử Văn phóng tới:
- Tướng công.
Khi hai chữ tướng công vừa được vang lên, tất cả mọi người đứng đây đều trợn tròn mắt. Đám người đứng đây đều nghẹn giọng nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn vị công tử tuyệt sắc hướng về phía một tên đàn ông phóng tới, chẳng lẽ hai tên kia có sở thích này sao? Trong đám người ở đây chỉ có một mình Sở Thăng biết được Dư Tư Lăng. Y lập tức nhận ra người này là đồ đệ bảo bối của La Thanh Yên. Cặp mắt xinh đẹp của y lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc và phẫn nộ, y thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ "nàng" dám vi phạm lời thề sao?
Trong nháy mắt khi Dư Tư Lăng phóng đến trước mặt Triệu Tử Văn thì nàng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trước đây chưa từng có, nghe thấy trong miệng tướng công phát ra âm thanh làm cõi lòng tan nát:
- Ta không phải tướng công của ngươi! Ngươi cứ tiếp tục đến làm Phò mã gia đi!
Triệu Tử Văn nói xong thì quay người bỏ đi không chút lưu tình, chỉ để lại Dư Tư Lăng đang đứng ngơ ngác.
Sau rất nhiều đêm hy vọng gặp lại nhau, cho đến bây giờ Dư Tư Lăng cũng không ngờ sẽ có kết quả thế này. Trong đầu nàng hiện lên những tình cảnh quen biết của mình và tướng công, cùng hắn thủy hỏa bất dung, cùng hắn đắc ý kết hợp. Cốt nhục của tướng công trong bụng làm nàng vừa yêu vừa hận, cuối cùng lại cùng hắn chung sinh tử, cuối cùng cũng tu thành chính quả, nhưng lúc này nàng lại nghe thấy câu nói cắt đứt quan hệ như vậy.
Dư Tư Lăng băng tuyết thông minh, sao lại không biết Triệu Tử Văn vì cớ gì lại nói ra những lời như thế. Vì trước kia mình đã từng yêu mến con gái, vì mình mang huyết nhục của nhà họ Triệu chạy nhảy khắp nơi, làm tướng công giờ khắc nào cũng phải lo lắng đến cốt nhục mình đang mang trên người.
Triệu Tử Văn quả thật rất tức giận, ngày qua ngày hắn đều lo lắng đến tiểu ny tử này. Hắn lo và trách nàng đi không nói lời từ biệt, hôm nay lại gặp nàng đến đây tham gia tuyển chọn Phò mã, quả thật lửa giận đã bốc lên tận đỉnh đầu. Nguồn: truyentop.net
"Nếu ta cưới ngươi, con mẹ nó thà bỏ ngươi!" Dư Tư Lăng đã từng cùng Triệu Tử Văn xảy ra xung đột, câu nói này lại lóe lên trong đầu Dư Tư Lăng. Lúc này nàng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nước mắt lưng tròng phóng thẳng về phía Triệu Tử Văn. Nàng trực tiếp nhào vào sau lưng Triệu Tử Văn, nàng ôm lấy hắn thật chặt:
- Tướng công, tướng công, Lăng Nhi biết sai rồi, huynh đừng bỏ rơi Lăng Nhi mà.
Triệu Tử Văn dù tức giận cũng không dám làm ra động tác gì quá lớn, hắn sợ làm tổn thương đến cốt nhục trong bụng Lăng Nhi. Hắn chỉ đứng lẳng lặng mà Dư Tư Lăng lại ôm hắn rất chặt, nước mắt còn rơi xuống như mưa.
Triệu Tử Văn cảm nhận được trong bụng Lăng Nhi có chút âm thanh rung động, một loại cảm giác huyết mạch thương thông làm lửa giận trong lòng Triệu Tử Văn dần dần hạ xuống. Hắn than khẽ, dù mình có tức giận thì cũng không thể để mặc Lăng Nhi được. Nhưng cô gái nhỏ này lại quá liều lĩnh, đã mang bầu mà còn chạy đường xa đến tận Tây Lương.
- Nàng tưởng rằng cốt nhục nhà họ Triệu chúng ta làm bằng sắt sao? Đợi khi quay về khách điếm, ta sẽ dùng gia pháp hầu hạ nàng, giáo huấn nàng thật tốt mới được.
Triệu Tử Văn xoay người lại với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt lạnh như băng đã biến đi mất tận nơi nào.
Dư Tư Lăng giống như tiểu nương tử đã làm việc sai, nàng cúi đầu nói nhỏ:
- Tướng công, Lăng Nhi biết sai rồi!
Triệu Tử Văn hừ một cái thật nặng:
- Biết lỗi cũng phải dùng gia pháp hầu hạ.
Dư Tư Lăng thấy tướng công đã không còn vẻ mặt và ánh mắt lạnh lùng làm mình phải chấn động tinh thần nữa, nghĩ đến gia pháp hầu hạ, vẻ mặt nàng lại đỏ ửng lên. Nàng vội vàng ôm chặt lấy eo hổ của tướng công, kê sát trán vào lồng ngực nóng hừng hực của hắn. Nàng lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp rồi buồn bã nói:
- Tướng công, ánh mắt của chàng vừa rồi đã làm cho tim Lăng Nhi muốn chết lặng. Từ nay về sau Lăng Nhi nhất định sẽ nghe lời tướng công, không làm tướng công tức giận nữa.
- Bây giờ nàng trở về chăm sóc thai nhi cho ta. Nàng xem, nhất định là đi đường mệt nhọc, bụng không lớn lên được.
Triệu Tử Văn dùng ánh mắt trách cứ nhìn cái bụng lồi ra của tiểu nương tử Lăng Nhi.
- Tướng công, chẳng lẽ chàng thích bụng lớn sao?
Lăng Nhi cũng biết rõ tướng công là người miệng cứng tim mềm, nàng không nhịn được phải chu cái miệng nhỏ nhắn rồi gắt giọng:
- Hiện nay còn chưa tới nửa năm, không phải đã lớn thế này rồi sao?
Tất cả đám người bên kia vẫn đang rướn cổ lên nhìn hai gã đàn ông liếc mắt đưa tình, kẻ nào cũng dựng đứng lông lá khắp toàn thân và run lên cầm cập, hiện nay đúng là quá cởi mở rồi.
P/S của tác giả: Hiện nay lại nhắc lại một lần, ta tuyệt đối không tàn bạo với phụ nữ. Ừ, nhưng nếu đổi lại là người khác, nếu như vợ ta mang thai mà mang con ta chạy khắp nơi làm loạn, ta chắc chắn sẽ bỏ vợ ngay! He he!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.