- Tử Văn!
Tô Uyển Nhu chưa kịp phản ứng thì thân ảnh của Triệu Tử Văn đã biến mất không còn tung tích. Nàng nhịn không được tiến tới trước cửa gọi to một câu, tuy nhiên không hề nghe thấy tiếng đáp lại.
Thấy Triệu Tử Văn rời đi, Tô Uyển Nhu thầm thở dài trong lòng. Chẳng lẽ chuyện của Hạng An Ninh lại khiến cho hắn chán ghét như vậy ư?
- Tiểu muội, khụ khụ.
Hạng An Ninh dường như đã dần dần tỉnh lại, ho nhẹ hai tiếng.
Tô Uyển Nhu khẽ mỉm cười, vội vàng đi tới bên cạnh giường nhìn tiểu công chúa rồi nhẹ nhàng nói:
- An Ninh, tỷ tỉnh dậy từ lúc nào vậy?
Ta…
Hạng An Ninh định nói gì nhưng rồi lại thôi. Đột nhiên nàng òa lên, lao vào trong lòng của Tiểu Muội mà khóc.
Nha đầu này hóa ra đã sớm tỉnh lại từ lâu. Tô Uyển Nhu cũng không biết phải an ủi nàng thế nào bởi vì nàng biết Hạng An Ninh đã nghe được lời nói đoạn tình của Triệu Tử Văn, thì có thể không thương tâm được sao?
Hạng An Ninh ôm lấy thân hình thon thả của Tiểu Muội, nước mắt lã chã rơi xuống. Lê Hoa Đái Vũ vô cùng đáng thương khiến cho Tô Tiểu Muội động lòng, càng ôm tiểu nha đầu đáng thương này vào lòng chặt hơn.
- Aizzz, sớm biết như vậy thì lúc nãy mình phải làm sao mới đúng?
Triệu Tử Văn cũng chưa rời đi mà chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng khóc nỉ non của tiểu quận chúa, hắn nhịn không được than nhẹ một tiếng.
- Hoa thương tâm, lạnh thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409699/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.