Chương trước
Chương sau
Trong đại hoa viên của thư viện, thương tùng thủy bách, hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, các tài tử tiểu thư đều ngồi trên cỏ, nhìn Triệu tướng quân phía xa đang chậm rãi đi về phía này.
Trong tiểu đình ở hoa viên có đặt một văn án. Đây cũng là văn án để Triệu tướng quân đứng đó dạy học.
- Tham kiến Triệu tướng quân!
Các tài tử tiểu thư đều đứng cả dậy, nói rất cung kính. Triệu tướng quân mấy ngày trước lấy một địch ba, đánh bại ba đại cao thủ của Hung Nô, danh vọng cường thịnh chưa từng có, những người sùng bái hắn nhiều vô số kể, ai dám bất kính đối với hắn thì có lẽ vừa ra khỏi cửa học viện này sẽ gặp ngay tai họa bất ngờ.
Triệu Tử Văn cười điềm đạm, nói:
- Xin chào các vị học sinh.
Hắn không phải là lão sư, nhưng ở đây đều là học sinh của Hàn Lâm Thư Viện, gọi học sinh cũng là việc đương nhiên.
- Triệu tiểu ca.
- Triệu tiểu huynh.
Tần Quán và Tô Thức ở tiểu đình nhìn thấy Triệu Tử Văn liền bước lên phía trước nghênh đón, trên mặt đầy vẻ tươi cười.
Trên bãi cỏ của hoa viên, ít ra cũng phải chừng năm sáu trăm người, mặc giáo phục bạch sam của học viện, chỉnh tề trật tự, bối cảnh như một buổi tọa đàm ở trường đại học. Trong lòng Triệu Tử Văn cảm giác có chút áp lực. Lúc trước ở đại học là hắn chỉ có ngồi nghe không ngờ hôm nay lại trở thành một giảng viên đến giảng bài.
Bốn nàng Hạ Vũ Tình sớm đã đi đến chỗ trống trên mặt cỏ, đều duyên dáng ngồi xuống, cùng đợi trò hay mở màn.
Triệu Tử Văn tiến lên cười nói:
- Tần học sĩ, Tô Thái sư, làm phiền các vị phải chờ lâu rồi!
Tô Thức và Tần Quán liếc nhau, thầm nghĩ, "Triệu tướng quân này làm sao tự dưng lại hiểu lễ nghi vậy?"
- Triệu tướng quân, mời qua bên này.
Hàn Lâm Thư Viện chính là địa bàn của Tần Quán, đương nhiên là lão thể hiện đạo đãi khách, vội vàng mời Triệu tướng quân đi vào tiểu đình.
- Tỷ tỷ, đệ ở đây!
Hạ Vũ Tình vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe thấy tiếng gọi từ xa xa truyền tới.
Hạ Bình nghe tiếng nhìn lại, chợt thấy thiếu gia đang ngồi cách đó không xa, mà thiếu gia cũng đã vội đứng dậy, đi tới phía này. Nàng ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thiếu gia!
Hạ Văn Đăng không hề nghĩ ngợi gì, đi tới rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Tình.
Hạ Vũ Tình nhìn đệ đệ một cách thân thiết, dịu dàng hỏi:
- Văn Đăng, ở thư viện sống có ổn không?
"Thiếu gia không muốn hồi phủ chính là sợ tiểu thư quản thúc hắn mà. Lại tưởng là ta không biết à! Hừ!" Hạ Bình nhíu cái mũi nhỏ, trong lòng thầm mắng.
Nhìn biểu tình quái gì của tiểu thư đồng kia, Hạ Văn Đăng đỏ mặt lên nói:
- Tỷ tỷ, đệ ở thư viện rất tốt.
Hạ Bình mím môi, cười cười nói:
- Thiếu gia có các tiểu thư trong kinh thành bồi tiếp. Đương nhiên là tốt rồi!
"Tiểu thư đồng này, sao Tử Văn cũng không chịu trông nom dạy dỗ gì cả." Hạ Văn Đăng trong lòng thầm kêu khổ, ngượng ngùng nói:
- Ta đây không phải là chỉ ở thư viện học tập thôi sao. Đương nhiên là vẫn học tập với tiểu thư một chỗ mà!
Hạ Vũ Tình nhìn thì như có vẻ là đến thư viện học tập, kỳ thực lúc trước là vì tránh né lời ra tiếng vào ở Tiền Đường cho nên nàng mới đến thư viện mà thôi. Nàng rất ít khi cùng học tập với các công tử tiểu thư ở kinh thành, chỉ thường xuyên đọc sách một mình trong sương phòng. Chỉ có Hạ Bình tiểu thư đồng là còn cảm thấy hứng thú với Tứ thư Ngũ kinh mà tiên sinh giảng giải. Nàng thường xuyên đến thư đường học tập nên đối với những chuyện của thiếu gia thì nàng biết nhiều hơn so với Đại tiểu thư.
- Văn Đăng, là như thế phải không?
Hạ Vũ Tình khuôn mặt lạnh lẽo, bực bội hỏi.
Hạ Văn Đăng tươi cười đáp:
- Đệ chỉ cùng tham thảm học vấn với các tiểu thư ở kinh thành thôi mà.
Hạ Vũ Tình lạnh lùng, nói:
- Nếu như thi hội mà đến cả cống sĩ đệ cũng không đạt được thì cứ chờ đó để ta nói phụ thân giáo huấn đệ cho xem!
- Dạ dạ, vâng, đệ nhất định sẽ cố gắng.
Hạ Văn Đăng liên tục gật đầu, trong lòng thầm căm giận Hạ Bình này thật sự là quá lắm mồm.
Hạ Bình lè lưỡi. Vốn là định trêu ghẹo thiếu gia thôi, nhưng nàng cũng không ngờ là tiểu thư lại coi thế là thật.
Lý tài nữ và Bảo Nhi không để ý tới việc nhà của họ, ánh mắt chỉ chăm chắm về phía Triệu Tử Văn ở trong tiểu đình, thỉnh thoảng nói chút chuyện trong khuê phòng. Hai tiểu ny tử mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại cười khẽ, nét mặt sáng bừng xuân ý, cũng không biết là đang thầm thì cái gì nữa.
- Triệu tiểu ca, hiện tại liền bắt đầu đi!
Tần Quán mỉm cười nói.
Triệu Tử Văn đáp lại một cách khó khăn:
- Ta nên nói cái gì bây giờ?
Tần Quán vuốt chòm râu dài, cười nói:
- Chuyện này à ...... Triệu tiểu ca cứ tùy tiện nói một chút là được rồi.
"Ngất. Chủ yếu là tùy tiện thế nào ấy chứ?" Triệu Tử Văn có lên đài cũng không biết bắt đầu nói từ đâu. Ở trường đại học hắn đã tham gia rất nhiều hoạt động, cũng đã từng diễn thuyết rồi, nhưng chủ yếu là diễn thuyết có bản thảo. Giờ thì lấy đâu ra? Tùy ý phát huy à?
Tô Thái sư vội vàng giải nạn, nói:
- Các học sinh ở thư viện này, chủ yếu là cảm thấy hứng thú với Triệu tướng quân. Chi bằng cứ để cho họ đưa ra vấn đề đi, để Triệu tướng quân trả lời. Ngươi thấy thế nào?
Tần Quán biết Triệu tướng quân này, dường như cũng không hiểu cái gì là bát cổ văn hay Nho gia, Đạo gia cả......, cũng chỉ đành như thế, gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Tô Thái sư.
Vô luận là đối thơ hay câu đối, cho tới bây giờ đều là người khác bới móc ra, Triệu Tử Văn cũng quen như thế rồi. Như thế cứ để cho các tài tử chủ động đi. Hắn cười một cách bất đắc dĩ, chấp nhận làm như vậy, rồi tiêu sái đi thẳng vào văn án trong đình.
Hắn vừa lên đài, mấy trăm vị tài tử tiểu thư bên dưới đồng loạt nhìn về phía hắn. Nhưng Triệu Tử Văn là nhân vật nào chứ? Khi còn ở đại học, một hồi tranh luận, chủ trì hoạt động, diễn thuyết các đề tài, phía dưới có đến mấy nghìn người. Trong tiểu đình này chỉ có chừng mấy trăm người, cần gì e ngại chứ.
Hắn lên đài, quét ánh mắt nhìn ra bốn phía, khẽ mỉm cười, nói:
- Chào các học sinh. Ta là Triệu Tử Văn, chính là tướng lĩnh của kỵ quân Đại Kinh.
Dưới đài, tất cả mọi người đều tò mò nhìn hắn, thấy thần sắc hắn tự nhiên, tiếu ý thân tình, trong lòng ai nấy đều thầm khen, "Thật không hổ là Triệu tướng quân, vốn đã quen với những hoàn cảnh phức tạp rồi." Hắn tươi cười hiền hòa, không tự cao tự đại, hảo cảm của mọi người dành cho hắn đột nhiên cũng tăng thêm vài phần.
Các tiểu thư thì trên mặt mỗi người đều toát ra xuân ý, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Triệu tướng quân. Ai bảo vị tướng quân này là một đại anh hùng xô trời lệch đất một cây trường thương không người địc nổi. Những thiếu nữ Đại Kinh đang ấp ủ mối tình đầu đều vô cùng sùng bài Triệu tướng quân trong truyền thuyết này.
Nhìn Triệu tiểu ca thong dong bình tĩnh, Tô Thái sư và Tần Quán đều cảm thấy không bằng. Khi bọn họ đến Hàn Lâm Thư Viện dạy học lúc trước, đều khẩn trương đến nỗi tay phát run lên. Nhìn hắn, họ không khỏi thầm nghĩ, "Chẳng lẽ Triệu tiểu ca trời sinh là kẻ không biết sợ gì hết sao?"
Triệu Tử Văn tươi cười thân thiết nhìn mọi người dưới đài:
- Kỳ thật lần này tới học viện giảng bài, ta cũng không chuẩn bị gì cả, cũng không biết nên nói cái gì. Chi bằng mọi người đưa ra các vấn đề bình thường một chút, ta sẽ trả lời. Thế nào?
Ai cũng không dám phản bác lời nói của Triệu tướng quân. Mọi người cũng biết rõ Triệu tướng quân mới có hai mươi tuổi, bản lĩnh học vấn hẳn không phải là cực mạnh. Trong hoàn cảnh không có chuẩn bị gì cả lại muốn Triệu tướng quân lâm trận phát huy, giảng giải này nọ thì chỉ sợ thật sự là làm khó hắn.
Mọi người gật gù, tỏ vẻ đồng ý. Nhưng vào lúc này, một vị tài tử lập tức đứng lên, ôm quyền nói:
- Triệu tướng quân, tại hạ có một vấn đề, xin thỉnh giáo tướng quân!
Triệu Tử Văn thản nhiên đáp:
- Mời nói!
Tài tử này mặt mày thanh tú, khẽ vẫy cây quạt xếp, nói:
- Cổ nhân nói, nam tử có đức đó là tài, nữ tử không tài đó là đức. Hàn Lâm Thư Viện mấy trăm năm nay không nhận nữ tử, năm nay lại ngoại lệ tuyển nhận. Tại hạ cho rằng như thế là rất không bình thường, không biết tướng quân đối với chuyện này có đánh giá thế nào?
Triệu Tử Văn nghe xong thấy rất buồn cười. Tài tử này chắc chắn là không có cách nào làm cho Tần học sĩ thay đổi chủ ý, cho nên tới đây đâm chọc mình đây. Hơn nữa, y là muốn làm cho những nữ tử đang ngồi đây phả hiểu rõ đạo lý nữ tử không tài là đức. Y chính là tuyên truyền chủ nghĩa đại nam tử đây!
Tài tử này thật đúng là người theo chủ nghĩa đại nam tử phong kiến. Các tiểu thư ở đây không tiện phản bạc, ai nấy đều thần sắc buồn bã, cúi thấp mặt, đến cả Lý tài nữ nghe xong mà cũng u oán, các tiểu thư đương trường thương cảm nói không sao nên lời.
Nữ tử không tài mới là đức. Một câu cổ nhân đã nói này lưu truyền đến mấy trăm năm sau, sớm đã trở thành thâm căn cố để ở Đại Kinh. Lần này thư viện phá lệ tuyển nhận nữ tử, chủ yếu là vì nguyên nhân từ quận chúa, bằng không, Hàn Lâm Thư Viện không có khả năng phá lệ tuyển nữ tử.
Triệu Tử Văn theo bản năng nhìn quét một lượt tất cả các tiểu thư ở phía dưới, thân ảnh xinh đẹp kia đã không còn ở trong thư viện nữa. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
- Lời ấy của huynh đài sai rồi.
Ánh mắt Triệu Tử Văn dừng lại trên tài tử theo chủ nghĩa đại nam tử này, mỉm cười nói:
- Những người thành tài trong thiên hạ là bởi vì có học. Những người có học tại trường học, dạy dỗ kiến thức cho người ta, sao có thể cố chấp như vậy?
Một câu nói đó làm cả Tô Thái sư và Tần học sĩ đều cả kinh. Triệu tướng quân quả thực là rất có học vấn!
Lý tài nữ và Hạ Vũ Tình nghe rồi mà vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt ửng hồng, bộ dạng vô cùng thẹn thùng, khiến cho các tài tử xung quanh thầm nuốt nước miếng.
Tài tử mi thanh mục tú kia hơi nao nao, hiển nhiên là không ngờ rằng một đại tướng quân anh vĩ thế này lại đứng về phe của nữ tử. Y cũng không tức giận, chỉ phản bác:
- Dạy dỗ, nuôi dưỡng, tuyển chọn, đảm đương, đều có một con đường riêng trái ngược, đủ để làm bại loạn những nhân tài trong thiên hạ!
Các tiểu thư đều tức tối đỏ cả mặt lên. Vị tài tử này hoàn toàn không để nữ tử thiên hạ vào trong mắt. Trong lòng các nàng thầm mong mỏi, Triệu tướng quân nhất định phải đánh bại tài tử không ai bì nổi này!
Vị tài tử này thật ra cũng có vài phần tài học. Triệu Tử Văn cân nhắc một lát, rồi cười nói:
- Không biết huynh đài có từng nghe qua chưa, Khổng Thánh nhân từng có nói: Hữu giáo vô loại! (Dạy dỗ không phân biệt bất cứ ai!) Chẳng phân biệt giàu nghèo, không phân biệt nam nữ, không phân biệt già trẻ, không phân biệt quốc tịch, bao gồm tất cả. Chẳng lẽ Khổng Thánh nhân từng nói là sai sao?
Tài tử hơi khớp, hiển nhiên không ngờ là Triệu tướng quân có lối suy nghĩ nhanh nhạy như thế. Y cắn răng, mặt dày tiếp tục:
- Trăm năm qua Hàn Lâm Thư Viện không hề thu nhận nữ tử. Đến năm nay lại phá lệ. Xin đại tướng quân hãy bẩm rõ với Hoàng thượng, hủy bỏ điều lệ tuyển nữ tử!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.