La Thanh Yên nhìn rừng hoa đào rực rỡ, hương thơm tỏa ra bốn phía, nhẹ giọng nói: - Hiện giờ chỉ có được đến đâu hay đến đó mà thôi. Nàng lại chuyển giọng hỏi Triệu Tử Văn: - Ngươi có phải là đã đắc tội với ai rồi không? La tỷ tỷ này cũng không phải tầm thường. Nhanh thế đã có thể liên tưởng ra là ta có cừu gia. Triệu Tử Văn thật sự không đoán được sẽ là ai. Hắn cười khổ nói: - Ta cũng không biết là ai nữa. Có thể là Cửu Hoàng tử. Trong kinh thành này, ngoại trừ An Vương ra, người có bản lĩnh và tâm cơ như thế, lại còn có cừu oán với Triệu Tử Văn thì cũng chỉ có Cửu Hoàng tử. La Thanh Yên nhướn mày không hỏi tiếp nữa. Nàng không có hứng thú biết những chuyện trước kia của Triệu tướng quân và Cửu Hoàng tử. Nàng nhẹ nhàng tựa vào thân cây hoa đào, nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy thư thái và an tĩnh. "Ục......" Một thanh âm không hề hài hòa gì vang lên. Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt nhìn dãy núi cao trùng điệp, đột nhiên cảm thấy bụng trống trơn, quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, thống khổ muốn chết đi được! Người là sắt, cơm là thép. Hắn hơn một ngày giời chưa được ăn uống gì. Đối với kẻ vốn có danh xưng là cái thùng cơm như hắn thì quả thực là so với giết hắn đi còn thống khổ hơn. La Thanh Yên chậm rãi mở mắt ra, nhìn Triệu tướng quân đang u sầu buồn khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dừng lại ý cười, không bật ra tiếng nữa, ôn hòa nói: - Ngươi chờ ở đây đi. Ta đi tìm mấy con thỏ hoang về...... Triệu Tử Văn trong đầu vừa mới hiện lên ý tưởng về dăm ba món ăn thôn quê thì La tỷ tỷ lại đột nhiên nói ra một câu này, quả thực là tâm linh tương thông a. Hắn cười sung sướng, nói: - La tỷ tỷ, ngươi thật đúng là Bồ Tát sống chuyển thế! La Thanh Yên hoàn toàn không thèm tính sổ với hắn nữa, chuyển động thân hình mềm mại, đi vào phía trong núi. Dù sao thì ta cũng sẽ không nấu cơm đâu, cứ để mình La tỷ tỷ lo liệu đi. Triệu Tử Văn mừng rỡ thanh nhàn, vừa lúc tranh thủ nghỉ ngơi một chút bèn tùy tiện đi dạo trong Đào Hoa Cốc. Đào Hoa Cốc này chiếm một diện tích thật lớn, quái thạch lởm chởm ngổn ngang, cao thấp không đều. Trong cốc có cả những cây hoa đào cổ thụ to lớn, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở nơi tiên cảnh, rất hài hòa với cảnh núi rừng trùng điệp và tùng bách xanh rì. Trong núi cũng có rất nhiều loại hoa không biết tên, so với hoa cỏ dưới chân núi thì cao hơn hẳn, đủ mọi sắc màu, ganh đua khoe vẻ đẹp. Hắn nhàn nhã đi dạo, chỉ chờ đến lúc La tỷ tỷ nướng xong thỏ hoang còn mình thì đi hưởng thụ một chút. Ánh mắt hắn quét qua hoa đào sáng lạn trong rừng, trầm mê trong đó. Ánh mắt lơ đãng của hắn rơi xuống một vách đá trên Đào Hoa Cốc, chỉ thấy trên vách đá, thiên nhiên đã tạo thành một cái thạch động, âm u không thấy đáy, bên cạnh động đó là một cái đầm nước, nước trong suốt, ở giữa còn sủi bọt, hình như có một cụm suối đổ vào, hơi nước ấm áp từ mặt hồ dâng lên. Ôn tuyền à? Triệu Tử Văn nhìn thấy thì rất mừng rỡ, vội vàng đi về phía suối nước kia. Hắn đang cảm thấy y phục đầy vết máu thế này thì rất không thoải mái, cần giặt qua một chút, rồi lại thoải mái hưởng thụ ôn tuyền ấm áp có phải là thích chết đi được không chứ? Hắn bất chấp tất cả, trực tiếp cởi bỏ trường sam đầy vết máu, phù một tiếng nhảy tùm vào trong ôn tuyền. Nghe nói tắm ở các suối nước nóng không chỉ có thể làm cho cơ thể, các khớp xương thả lỏng, mà còn có thể tiêu trừ mệt nhọc, tăng tuần hoàn máu. Triệu Tử Văn lượn lờ trong ôn tuyền có nhiệt độ vừa phải, trong đầu nhớ lại những công hiệu của ôn tuyền mà sách vở từ kiếp trước có ghi. Hôm nay ngâm mình ở đây quả thực là rất thoải mái, mỗi tấc da thịt đều có thể cảm nhận được sự sảng khoái và thư thái. Triệu Tử Văn gối đầu lên tảng đá, chậm rãi nhắm mắt lại, không ngờ là dần dần ngủ say luôn. Lúc này ở Sở Vương phủ cũng vô cùng tĩnh lặng. Có điều sự tĩnh lặng này lại là khúc nhạc dạo đầu cho một cơn bão táp. Trong đại sảnh của Sở Vương phủ, thủ lĩnh hắc võ sĩ cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn nam tử yêu mị trên đại sảnh. Nam tử quyến rũ yêu mị kia đúng là Sở Vương Sở Thăng. Vừa nghe thấy tin tức, gã vội vàng ra roi thúc ngựa chạy về Sở Vương phủ trong núi sâu. - Các chủ, là thuộc hạ thất trách nên mới để cho hơn hai trăm tướng sĩ chết thảm. Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ e ngại cúi đầu, thân hình run lên nhè nhẹ, nhận tội. Sở Thăng ngược lại vẫn cười cười, nói: - Ta sao có thể trách ngươi được. Ta nên ghi công đầu cho ngươi mới phải! Làm chết nhiều võ sĩ được tỉ mỉ tài bồi như vậy mà còn có công ư? Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ nao nao, không nghe ra ý tứ trong lời nói của Các chủ, đầu đầy mờ mịt nhìn y, hồi lâu không nói nên lời. Ánh mắt yêu mị của Sở Thăng toát ra sát ý lạnh lùng. Y cười nói: - Là ngươi đã phát hiện ra hành tung của hai người này, cũng đã kịp thời thông tri cho bản Các chủ. Đây là một đại công. Về phần những võ sĩ đã chết, ngươi là người làm tướng cũng không cần quá mức để ý. Bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng, cái chết là không thể tránh được. Nguồn: truyentop.net - Tạ ơn Các chủ khoan thứ! Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: - Có điều cũng không biết thích khách còn lại là ai. Vì sao đột nhiên lại uống thuốc độc tự sát...... Nghe được câu này, Sở Thăng rốt cuộc không nhịn nổi, cười ha hả, nói: - Người tính không bằng trời tính. La Các chủ và Triệu tướng quân này dù sao cũng không thể ngờ được rằng sẽ bị người ta đánh lén sau lưng! Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ cũng không phải kẻ ngốc, vừa đảo mắt đã lập tức hiểu ra ý tứ của Các chủ, bèn nói: - Chẳng lẽ là việc mà An Vương gia đã dự báo rồi, cho nên vẫn phái người theo dõi đến đây? Không đúng ......... Nếu là người của An Vương phái tới thì cần gì phải uống thuốc độc tự sát để làm bại lộ hành tung của hai người này? Cứ trực tiếp báo cho chúng ta có phải là đạt được mục đích rồi không. Chẳng lẽ La Các chủ và Triệu tướng quân này có cừu gia khác nữa? Sở Thăng gật đầu, cười một cách tàn khốc, nói: - Có thể là như thế! Không ngờ là hai người bọn chúng cũng sẽ có ngày hôm nay! - Các chủ, như vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Trước mắt có cần phái người lục soát toàn bộ núi non, bao vây tiễu trừ hai người này không? Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ xoa xoa hai tay vào nhau, nóng lòng đưa ra ý kiến. Đôi mắt gã lóe ra tia sát ý lạnh lẽo như băng. Gã thầm nghĩ, "Hai người này đã giết nhiều thủ hạ của ta như thế. Ta nhất định phải làm cho bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!" Hiện giờ có Các chủ Ám Kiếm Các ở đây, lại triệu hồi các cao thủ của Tân Nguyệt Lâu trở về thì việc đối phó với hai cao thủ tuyệt đỉnh kia khẳng định sẽ không là vấn đề gì hết. Thần sắc Sở Thăng có vẻ thoải mái, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, khoát tay nói: - Không vội, trong núi này, sơn đạo hiểm trở, rất khó tiến hành bao vây tiễu trừ. Muốn đưa bọn chúng vào chỗ chết thì khó lại càng thêm khó. Chúng ta chỉ cần canh giữ động khẩu hạ sơn, phái thám tử sưu tra hành tung của bọn chúng. Đợi cho đến lúc có cơ hội thì lập tức lại tiếp tục quần công. Các chủ nói vậy chính là mệnh lệnh rồi, thủ lĩnh hắc võ sĩ tuyệt đối kiên quyết phục tùng. Gã gật đầu, nói: - Hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của Các chủ. Ánh mắt của Sở Thăng lại lóe ra tia sáng lạnh. Y nhìn về núi rừng trùng điệp xa xa ngoài đại sảnh Vương phủ, hừ nhẹ nói: - Triệu Tử Văn, La Thanh Yên, các ngươi tự chui đầu vào lưới rồi, cũng không trách được ta. Hiện giờ ta thấy các ngươi có chắp cánh cũng không thể bay thoát được. Chờ người khác đến nhặt xác cho các ngươi đi! Tại sao nhân yêu này có thể tự tin được như vậy, đương nhiên là bởi vì đã nắm chắc rằng không có ai biết Triệu Tể tướng đến đây. Lão Hoàng đế căn bản là không thể phái người đến cứu viện được. Còn những người liên can đến Vong Phu Các lại cũng không biết nốt. Mà cho dù có biết thì thế nào? Chẳng lẽ có thể từ Hàng Châu ngàn dặm xa xôi chạy đến Hàm Đan? Cho nên, ở trong tình huống tứ cố vô thân, cả An Vương và Sở Thăng đều cho rằng bọn họ chắc chắn sẽ chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Trong Đào Hoa Cốc, một nữ tử dáng người yểu điệu nắm hai con thỏ hoang, tiêu sái bước đi trong rừng hoa đào. Thần sắc nàng có vẻ khẩn trương, cũng không biết là đang tìm kiếm cái gì nữa. Khi nàng đi đến gần một vách đá ở Đào Hoa Cốc, cái lỗ tai linh mẫn của nàng nghe được từng đợt sóng nước. Theo bản năng, nàng đi theo tiếng động, chỉ thấy một dòng ôn tuyền trước mắt, nhưng không thấy bóng dáng Triệu tướng quân đâu. Đồ vô sỉ kia đâu rồi? Trong nội tâm nàng căng thẳng, phóng mắt nhìn ra bốn phía đánh giá tình hình. Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, không thấy bóng dáng hắn đâu cả. Khi nàng định cất tiếng gọi lên thì chợt nghe thấy một tiếng động như quạt nước, mặt nước hiện lên một cái đầu ướt đãm, tóc tai tung tóe cười cười ngoắc nàng: - La tỷ tỷ, ngươi đang tìm ta ư? Thính giác của Triệu Tử Văn phi thường linh mẫn, đã sớm phát hiện ra có tiếng bước chân đi về phía này. Tiếng bước chân rất nỏ cho hắn biết là La Thanh Yên đi săn thú đã trở lại, cho nên hắn muốn bày trò trêu La Các chủ này một chút. Hơn nửa thân mình hắn ẩn dưới nước, hơi nước dâng lên lộ ra cánh tay cường tráng của hắn, trên mặt cười không ngớt, thật là đắc ý. La Thanh Yên quét mắt nhìn hắn một cái, lập tức sắc mặt đỏ bừng, trong tay xuất ra một thanh trường kiếm, thuận thế hóa thành một luồng gió giận lao vọt về phía hắn. Ặc, đùa thật đấy à! Triệu Tử Văn sợ tới mức vừa vùi đầu trốn trong nước thì trường kiếm rất mạnh đã đảo qua mặt nước ôn tuyền, lập tức cắm vào trong vách đá, phát ra âm rung kêu "ong, ong", làm hắn hết hồn hết vía. Nếu thật mà đâm vào đầu thì cũng không còn cái gì mà đội mũ nữa đâu. - Đừng cho là ta không dám giết ngươi! La Thanh Yên mặt đỏ bừng bừng, vừa nhìn đã biết là đang cực kỳ tức giận. Xem ra đây là chuyện mà La tỷ tỷ cực kỳ kỵ húy, bằng không thì cũng sẽ không xấu hổ như vậy. Triệu Tử Văn ngẩng đầu, ngượng ngùng cười nói: - La tỷ tỷ, đừng nóng giận. Không phải là chỉ đùa một chút thôi mà ...... La Thanh Yên lạnh lùng không nói gì, lập tức xoay người, cầm thỏ hoang bước đi. Chắc là đi nướng thỏ hoang. Triệu Tử Văn cũng không phải bị dọa cho sợ quá, cũng không quá để ý nữa. Hắn nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, tiếp đó lại cầm lấy trường sam đầy vết máu gột rửa trong suối nước nóng. Nhưng bỗng nhiên, hắn ngửi thấy một hương thơm đặc trưng, bụng đồng thời phát ra tiếng kêu "ùng ục" Thỏ hoang nướng xong rồi! Hắn mừng rỡ mặc vào bộ đồ ngủ sạch sẽ, vội vàng hấp tấp chạy về nơi phát ra mùi thơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]