- Thật là nàng sao?
Hai vai Triệu Tử Văn hơi hơi run rẩy, khóe mắt lóe ra lệ quang, lẩm bẩm nói.
Hai thiếu nữ nhận thấy vẻ kích động của hắn đầu tiên, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, công tử làm sao thế?
Toàn bộ đại sảnh đều lâm vào yên tĩnh, ngay cả Thập Nhất Hoàng tử vốn tác quái cũng không kìm nổi thán phục, tán dương:
- Một khúc hát ngàn năm luân hồi quá tuyệt, thực sự là nói hết tang thương của nhân thế. Nguồn: truyentop.net
- Chúng ta thật sự có thể gặp lại sao?
Khúc ca kết thúc, Đạp Tuyết vẫn ngồi sau bức rèm che, khuôn mặt mờ ảo xinh đẹp khiến Triệu Tử Văn lại cảm quen thuộc, giọng hát trầm thấp uyển chuyển lại giống như đã từng quen biết. Hắn không kìm nổi run rẩy hỏi.
Tuy rằng đứng sau Triệu Tử Văn nhưng La Thanh Yên vẫn thấy vẻ kích động của hắn. Nàng thầm ngạc nhiên, sao thư đồng này lại cảm động bởi một ca khúc như vậy? Thật sự là không phù hợp với tính tình vô sỉ của hắn.
Triệu Tử Văn đứng lên, cất cao giọng:
- Lời chia tay mới chỉ nói đây thôi thì thu đã đến, thoắt đây thôi mà hoa lại rơi.
Trong cửa sổ có bóng người đang ngồi ủ rũ, đêm khuya buồn lại càng cô đơn.
Đoạn đường tình bây giờ chia đôi ngã, tình yêu nào rồi cũng phải chia ly.
Cơn gió đông vô tình thổi đến làm cho bao kỷ niệm ngày hôm qua như bừng tỉnh lại.
Tình tan vỡ không chỉ có mình em rơi lệ mà còn có một thế giới nát tan.
Bài ca li biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409612/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.