Lão Hoàng đế lại nhìn về phía thái giám trong đại điện. Thái giám hiểu ý liền vội vàng nói:
- Bãi triều!
- Hừ!
An Vương hừ mạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn, tức giận phất tay áo đi thẳng ra ngoài cửa điện. Còn Trương Liệt Hiến thì khinh bỉ liếc Triệu Tử Văn một cái, đi theo sát phía sau.
Hoài Vương đi ngang qua người Triệu Tử Văn thì chụp vai hắn cười nói:
- Rất không tồi! Về sau nêu có chuyện gì, cứ tới tìm ta!
Hoài Vương này tính cách ngay thẳng, Triệu Tử Văn rất có hảo cảm đối với y, liền ôm quyền cười nói:
- Tạ ơn Vương gia ưu ái!
Hoài Vương ừ một tiếng, tâm tình vui vẻ bước nhanh ra ngoài. Văn võ bá quan đương nhiên là phải chờ cho hai vị Vương gia đi trước, thấy bọn họ bước ra khỏi đại môn, lập tức đều bước nhanh mà đi. Dù sao trong đại điện này luôn làm cho người ta có cảm giác bị áp lực, chẳng ai muốn ở lại đây làm gì cả.
"Cứ thế đi luôn à? Chẳng phải lão Hoàng đế nói muốn gặp ta sao?" Triệu Tử Văn nhìn bóng dáng lụ khụ của lão Hoàng đế đang được thái giám nâng đỡ, đi về phía điện Thái Hòa, trong lòng không kìm nổi thầm nhủ.
- Triệu tiểu huynh, đi thôi. Hoàng thượng khả năng lại thấy cảm thân thể không khoẻ.
Tô Đông Pha vỗ vai Triệu Tử Văn đang đứng ngẩn người, cười nói.
- Hạ Văn, từ từ!
"Không thể nào, chẳng lẽ cứ thế để ta đi sao?" Triệu Tử Văn bất đắc dĩ xoay người, còn chưa đi được mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409599/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.