Các tài tử không thể nào cãi lại được. Bọn họ sinh nhằm thời kỳ quá trọng văn. Bên bờ Tây Hồ ở Giang Nam, yêu văn khinh võ đã dần trở thành một thói quen. Trong lòng bọn họ nguyện ý ra sức đóng góp vì đất nước, nhưng bọn họ chỉ biết thi từ câu đối, trong lòng bọn họ đều thở dài, xấu hổ cúi đầu.
Mã Trí Viễn biến sắc, lạnh lùng châm chọc, khiêu khích cười nói:
- Hạ Văn, hình như ngươi cũng biết chơi chữ thì phải. Thời kỳ chiến tranh ở Vọng Giang Thành, cũng không biết là cái tên hỏa đầu binh nhà ngươi tránh ở đâu nấu cơm đun nước nữa.
Một tài tử cũng hùa vào với Mã Trí Viễn, nói to lên:
- Đúng thế, tài tử Tiền Đường chúng ta ít nhất cũng còn mạnh mẽ hơn cái loại thư đồng chỉ biết ít thi từ câu đối như ngươi.
- Công tử, công tử, xin thưởng cho vài đồng tiền đi.
Trong rừng liễu dưới chân cầu ở giữa chợ có mười mấy vị tài tử đứng đó, đặc biệt thu hút ánh nhìn của mọi người, cũng kéo theo mấy đứa bé ăn xin. Trong đó, có một đứa bé ăn mặc rách rưới đến cùng cực, lớn gan chìa cái bát vỡ về phía Mã Trí Viễn cầu xin, bởi vì ở đây chỉ có Mã Trí Viễn là quần áo hoa lệ nhất.
Mã Trí Viễn mới tìm được cơ hội mới để đối phó với Triệu Tử Văn. Giờ lại nảy nòi ở đâu ra một đứa bé ăn mày bẩn thỉu chạy tới xin xỏ. Gã phẫn nộ vung cước đá vào lưng đứa bé, quát:
- Cút sang một bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409572/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.