Triệu Tử Văn cố gắng nhớ lại, nhưng hắn cũng không nhớ mình từng nói qua cái gì, tại sao Lăng Nhi lại sợ hãi như vậy. Hắn hôn lên mắt nàng trách:
- Huynh đã nói gì ?
Làn gió lạnh thổi qua hoa viên Vong Phu Các, hoa mai theo gió bay, từng bông hoa rụng xuống con đường. Dư Tư Lăng ngồi trong lòng Triệu Tử Văn, khuôn mặt xinh đẹp trốn kỹ trong lòng Triệu Tử Văn, run giọng:
- Tướng công, huynh có nhớ đêm đó, muội đánh huynh ngã xuống, huynh nhớ từng nói gì không ?
- Mặc kệ ta đã nói gì, ta chắc chắn không bỏ muội
Việc này đã qua một thời gian thật lâu, Triệu Tử Văn cũng không nhớ rõ, hắn căn bản không nhớ mình nói cái gì, mặc dù có chút ấn tượng, dường như hắn đã mắng Lăng Nhi là ái nam ái nữ…
Lăng Nhi ngẩng mặt nói:
- Tướng công từng nói qua, nếu ngày nào đó cưới được muội, cũng sẽ lập tức bỏ muội.
"Ngươi, yêu vật đáng chết, nếu lão tử cưới được ngươi, ta cũng lập tức bỏ ngươi !"
Qua lời Lăng Nhi, câu nói đêm hôm ấy ở Tây Hổ hiện lên trong đầu hắn, hóa ra khúc mắc là cái này, Triệu Tử Văn cười khổ:
- Lăng Nhi, ngày ấy huynh chỉ nói đùa, muội không nên tưởng thật. Huynh vĩnh viễn sẽ không bỏ muội.
- Tướng công, tướng công….Lăng Nhi thích gọi huynh như vậy. Lăng Nhi cả đời sẽ hầu hạ huynh, sẽ nghe lời huynh nói:
Dư Tư Lăng cởi bỏ được khúc mắc lại hạnh phúc ôm chặt lấy tướng công.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409565/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.