Đột nhiên, không khí trở nên ngột ngạt. Chín sát thủ che mặt, mặc hắc y thấy mục tiêu rồi thì đồng thời xuất hiện. Cương đao đều đặn vung lên bắn hàn quang ra bốn phía, hướng thẳng về Triệu Tử Văn. - Hạ Văn. Hạ Bình thấy Triệu Tử Văn đang chạy tới thì kinh hãi kêu lên một tiếng, thần sắc lo lắng khẩn trương vừa rồi cũng tĩnh lại bớt, đồng thời, giọng nói cũng có vẻ vui mừng, khấp khởi hơn. - Thương! Triệu Tử Văn đã sớm lao tới trước mặt hơn chục gã sát thủ. Hổ Đầu Thương nhướng lên, mấy gã sát thủ đưa sống đao lên chặn, lập tức, cả bọn bị đẩy lui về phía sau mấy bước mới có thể trụ vững lại được. - Hạ Bình, chúng ta đi mau. Điền Hổ vọt tới trước mặt Hạ Bình, kéo tay nàng đi. - Đi! Lúc này, Triệu Tử Văn đã qua một số chiêu với mấy gã sát thủ. Đao pháp của bọn chúng linh hoạt và thay đổi sắc bén. Cho dù hắn có lợi hại hơn nữa nhưng chúng lại nhiều người vây công. Nếu như Điền Hổ có đao trong người thì có lẽ còn có thể liều mạng được. Nhưng Điền Hổ lại không mang đao. Nếu là có đao thì có lẽ Hạ Bình đã là đối tượng bị chúng vây công rồi. Điền Hổ đương nhiên hiểu đêm nay phải có người hy sinh. Vốn dĩ hắn không muốn người đó là Triệu Tử Văn. Nhưng trên người hắn không có binh khí gì dùng được cả. Nếu như đi giết một kẻ nào đó để đoạt binh khí thì Hạ Bình có lẽ đã sớm mất xác trong vòng vây của bọn sát thủ này rồi. Hắn cũng đành chịu bó tay thôi. Mũi nhọn lạnh lẽo của cương đao trong tay nhóm sát thủ làm thành một hình vòng cung, thế tiến lên cực kỳ thong thả. Đến lúc còn cách Triệu Tử Văn chừng một thước thì đột ngột tăng tốc. Dưới những nhát đao đầy sát khí, không khí như bị xé nát, những tiếng va chạm chan chát khí thế mạnh mẽ liên tiếp vang vọng đến tận không tung. Hơn mười ngọn đao xé gió lao tới khiến người ta thật sợ hãi. - Không, không đâu. Ta có chết cũng muốn chết cùng một chỗ với Hạ Văn. Hạ Bình hai mắt ngập nước, nhìn Triệu Tử Văn đang bị mấy người vây công, kêu gào khản cả tiếng. Triệu Tử Văn vung thương chặn trước người, đồng thời ngăn cản phát chém xuống của mấy tên sát thủ, nhưng cánh tay cũng chấn động, rung lên. Hắn lùi về phía sau một bước, giận dữ đâm vào một sát thủ đứng giữa. Đầu thương như dòng nước lao thẳng, mũi nhọn lạnh lẽo phơi phới đến kinh người, sát khí âm lãnh áp bức toàn bộ bầu không khí xung quanh đám sát thủ. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net "A" – một tiếng hét thảm thiết xé rách cả không gian. Một thương của Triệu Tử Văn như ẩn chứa sức mạnh của ngàn quân. Sát thủ kia chỉ lấy sống đao chặn lại. Hổ Đầu Thương lại chính là một thần binh lợi khí, trực tiếp đâm xuyên qua cương đao, đâm thẳng vào ngực tên sát thủ kia như cái tổ ong bò vẽ. - Hảo thương pháp! Trong mấy kẻ sát thủ có một người thấy biến cũng không sợ hãi, cất giọng oanh vàng nói. Cái giọng này Triệu Tử Văn nghe khá quen thuộc, nhưng không nhớ ra là đã từng nghe thấy ở đâu. Mấy sát thủ còn lại thấy đồng bọn bị hạ sát trong nháy mắt thì đều giật mình dừng bước, chờ đợi mệnh lệnh của nữ sát thủ vừa phát ngôn kia. - Hạ Văn, muội không thể rời khỏi huynh được. Hạ Bình đột nhiên xuất hiện phía sau Triệu Tử Văn, thân thiết ôm chặt lấy eo lưng hắn. Khuôn mặt nàng ngập nước mắt như hoa lê trong mưa, vô cùng khổ sở. Vốn tưởng rằng Điền Hổ đã sớm đưa Hạ Văn đi rồi, Triệu Tử Văn ngẩn cả người. Kẻ thù trước mặt, hắn sao có thể phân tâm được. Đầu hắn cũng không quay về người đang run sợ phía sau, mà đứng vững vàng như núi. Nhưng trong mắt Hạ Bình, sát khí của đám sát thủ đang tàn sát bừa bãi kia nặng như ngàn cân rơi vào người hắn, chỉ có mình hắn chống chọi lại mà thôi. Hạ Bình không muốn Triệu Tử Văn một thân một mình chịu đựng, nước mắt giàn giụa ôm chặt lấy hắn mà nói: - Người xấu, muội có chết cũng chết cùng một chỗ với huynh. Triệu Tử Văn nhìn lên bầu trời u ám, có lẽ hôm nay sẽ phải táng thân nơi này thôi. Hắn nhẹ nhàng nói với Hạ Bình: - Hạ Bình, thực xin lỗi. - Hạ Văn, muội không cần, muội không cần. Hạ Bình liên tục lắc đầu, ôm chặt Hạ Văn, vẫn không chịu buôn tay ra. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ nâng tay lên, không nhẹ không nặng chém sau cổ Hạ Bình một nhát. Hạ Bình chỉ còn biết mở to đôi mắt đẹp, từ từ khuỵu xuống, trong mắt vẫn lộ vẻ u oán, trước khi ngất xỉu còn không ngừng lẩm bẩm: - Hạ Văn, vì sao…, vì sao…. Khi đôi mắt đẹp của Hạ Bình đã dần nhắm lại. Trong chớp mắt đó, một giọt nước mắt trong suốt cũng nhẹ nhàng chảy xuống bên má nàng. Trên không trung bỗng có một đường cong duyên dáng xẹt qua, lại rọi sáng cả trời đêm u ám, đám sát thủ thấy cảnh đó cũng ngơ ngẩn đến xuất thần. Triệu Tử Văn nói với Điền Hổ: - Điền Hổ, ngươi mau dẫn Hạ Bình đi. Bàn tay Điền Hổ bị Hạ Bình cắn đến chảy máu rong ròng. Hắn khẽ thở dài. Có lẽ tối nay sẽ vĩnh biệt Triệu Tử Văn. Hắn đi tới nhẹ nhàng gỡ hai tay Hạ Bình đang ôm quanh eo lưng Triệu Tử Văn, nhưng lại phát hiện ra hai tay Hạ Bình như keo dính chặt vào lưng Triệu Tử Văn. Hắn mất một lúc lâu mới gỡ được hai tay của nàng ra. - Triệu huynh, xin lỗi! Bảo trọng! Điền Hổ không dám lưu lại lâu hơn nữa, vội vàng ôm lấy Hạ Bình chạy vội đi, biến mất trong đêm tối. Tám gã sát thủ đều kiêng kị thần binh trong tay Triệu Tử Văn, cơ bản là không có ai dám vượt lên trước để ngăn trở cả, lẳng lặng tập trung toàn lực, chuẩn bị quần công hắn. - Các ngươi vì sao lại muốn giết ta? Triệu Tử Văn lạnh nhạt nói với nữ sát thủ kia. Nữ sát thủ cười đáp: - Có người muốn mua cái đầu của ngươi. - Hóa ra các ngươi là một tổ chức sát thủ. Triệu Tử Văn cười lớn, nói: - Không biết kẻ kia ra giá bao nhiêu để mua cái đầu của ta? Nhưng mà, vì sao các ngươi lại để cho Hạ Bình thoát? Nữ sát thủ mặc hắc y, gương mặt bịt một miếng vải đen, đôi mắt quyến rũ nhìn Triệu Tử Văn, cười lạnh đáp: - Bởi vì đầu của ngươi so với nàng đáng giá hơn. Triệu Tử Văn nắm chặt trường thương, cười ha hả nói: - Xem ra có người đồng thời mua cả hai cái đầu của ta và của Hạ Bình. Nữ sát thủ lắc đầu, nói: - Ngươi là người sắp chết rồi, ta đây cho ngươi chết có thể nhắm mắt được, là có hai người muốn mua đầu của các ngươi chứ không phải một đâu. Hai ư? Triệu Tử Văn có chút giật mình, nhưng cũng vô cùng hợp tình hợp lý. Bảo sao bọn họ để cho Hạ Bình chạy thoát. Hóa ra là trước hết phải hoàn thành một đơn đặt hàng đã rồi có gì nói sau. Nữ sát thủ lại hỏi lại hắn: - Ngươi vì sao không hỏi ta là người nào muốn mua đầu của ngươi? Triệu Tử Văn cũng vặn lại: - Ngươi có nói không? - Chúng ta không nghĩ đến là ngươi lại khó chơi như thế. Vốn là định để cho ngươi và Hạ Bình cùng chết. Hiện giờ đành phải lấy đầu của ngươi trước thôi. Nữ sát thủ nhìn hắn, cười nói: - Đáng tiếc! Thân thủ của ngươi tốt như vậy mà… - Vậy các ngươi cùng tiến lên đi. Triệu Tử Văn nhìn quét qua tám tên sát thủ, ngạo nghễ nói với vẻ khinh miệt. - Đủ khí phách! Tám sát thủ hắc y đồng thời tán đương hắn. Cả tám tên lại cùng vung cương đao lên, vọt về hướng Triệu Tử Văn. Hàn quang trên cương đao bắn ra bốn phía, liên tục phát ra những tiếng xé gió. Đao phong bức người lao thẳng về Triệu Tử Văn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]