Chương trước
Chương sau
- Trương Xung Chi, đây hình như không phải là chuyện của ngươi.
Lý Thanh Chiếu nói với Trương Nhữ Chu, rồi lại quay về phía Triệu Tử Văn nói:
- Triệu đại ca, đừng để ý đến hắn.
Triệu Tử Văn lại ngẩn ra. Lý Thanh Chiếu chẳng lẽ đã phát hiện ra Trương Nhữ Chu này là kẻ mặt người dạ thú từ bây giờ rồi sao? Nhưng tên Trương Nhữ Chu lúc này tươi cười thân thiết, áo trắng phiêu diêu, tiêu sái không tả xiết. Nếu Triệu Tử Văn không xem qua lịch sử, không biết được bản tính của Trương Nhữ Chu thì sợ rằng bản thân hắn cũng sẽ đánh giá tên Trương Nhữ Chu này là một chính nhân quân tử.
Trương Nhữ Chu đi vào trong cửa hàng, còn thị vệ của gã thì đứng bên ngoài. Gã mỉm cười nói với Lý Thanh Chiếu:
- Lý tiểu thư, có phải là chúng ta có hiểu lầm nào đó không?
- Hừ!
Lý tài nữ hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm để ý đến gã, chỉ cười cười, khuôn mặt ửng hồng nhìn về phía Triệu Tử Văn, dường như là e ngại Triệu Tử Văn sẽ chán ghét bộ dạng tức giận của nàng vậy.
Hành động nhỏ nhặt này của Lý tài nữ đã bị Trương Nhữ Chu phát hiện ra. Trong mắt gã hiện lên vẻ âm độc, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười duyên dáng, nói với Triệu Tử Văn:
- Còn chưa thỉnh giáo đại danh của Triệu công tử?
Triệu Tử Văn không có mấy hảo cảm với tên Trương Nhữ Chu này, thản nhiên nói:
- Tại hạ là Hạ Văn, chỉ là một thư đồng nho nhỏ ở Hạ phủ thôi.
- Hóa ra Hạ Văn ngươi là thư đồng của phủ Hạ tướng quân.
Trong mắt Trương Nhữ Chu tràn đầy vẻ khinh miệt, cười ha hả nói.
Mới vừa rồi Trương Nhữ Chu còn gọi Triệu công tử. Thế mà giờ đã đổi lại gọi hắn là Hạ Văn. Trông thì có vẻ bình thường, nhưng lại là ý tứ hạ nhục. Triệu Tử Văn cũng không muốn có giao thiệp gì với kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo này, cho nên cũng cười lạnh lùng, không đáp.
- Hạ Văn, hôm nay sao ngươi không bồi Hạ thiếu gia đọc sách?
Trương Nhữ Chu thấy cái tên thư đồng nho nhỏ này lại không thèm để ý đến mình, vừa rồi lại vừa bị Lý Thanh Chiếu chọc tức, cho nên lại cười nói với Triệu Tử Văn.
"Mẹ nó, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng." Triệu Tử Văn tức giận thầm mắng. Tên Trương Nhữ Chu này năm lần bảy lượt đề cập đến thân phận thư đồng của hắn. Đương nhiên là hắn hiểu được, ý gã là muốn cảnh cáo hắn, thân phận tôi tớ thì đừng có tới gần Lý Thanh Chiếu.
Triệu Tử Văn chợt nhìn thấy một con chó hoang đang tìm thức ăn ở bên ngoài cửa hàng, lập tức chỉ vào nó mắng:
- Con chó hoang kia ở đâu đến đây? Còn không mau cút đi!
Lý tài nữ cũng đoán được ý tứ của Trương Nhữ Chu, vốn đang định phản bác lại gã. Nhưng vừa nghe được một câu này của Triệu Tử Văn thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì cố nín cười. Khuôn mặt xinh tươi như ngọc chạm, lại như mới phủ thêm một lớp son, dáng vẻ xinh đẹp làm Trương Nhữ Chu ngắm đến quên luôn những lời chửi xéo mình vừa rồi.
Bảo Nhi nghe thế thì lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh, thầm trách: "Đại ca làm sao nói chuyện lại không biết nặng nhẹ gì cả. Gã công tử kia còn có hai thị vệ nữa. Đại ca làm sao lại không kiêng nể gì mà đi làm nhục gã như thế chứ?"
- Ngươi…
Trương Nhữ Chu quay đầu lại, nghĩ ra. Hạ Văn này lại dám chửi gã là con chó hoang không nên đến. Gã tức giận, lạnh nhạt nói với Triệu Tử Văn:
- Giỏi thay Hạ Văn ngươi! Đến cả bản công tử mà ngươi cũng dám mắng.
Triệu Tử Văn làm ra vẻ biểu tình vô tội, nói:
- Ta làm sao mà dám mắng Trương công tử chứ. Chẳng qua vừa rồi bên ngoài cửa hàng đúng là có một con chó hoang thật.
Cái chiêu "chỉ cây dây mà mắng cây hòe" này cực kỳ xảo diệu. Trương Nhữ Chu căn bản là không thể nào tìm ra được chứng cớ là Hạ Văn đã mắng mình. Nhưng gã cũng là một kẻ lòng dạ thâm sâu, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà để cho thị vệ hành hung người khác giữa đường giữa chợ thế này. Cho nên cũng đành phải nuốt vào khí giận, ngày sau sẽ tìm tên thư đồng này tính sổ sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
- Đại ca, huynh xem con chó hoang ngoài cửa hàng còn chưa chịu đi đâu.
Lý tài nữ cũng chỉ con chó hoang đang ngồi trước cửa hàng mà vừa cười vừa mắng.
Triệu Tử Văn gật đầu, thở dài một hơi:
- Ừ thì vậy. Muội nói xem cái con chó hoang này da mặt lại còn dày hơn cả ta nữa đấy.
Lý Thanh Chiếu và Triệu Tử Văn giống như một đôi vợ chồng trẻ kẻ tung người hứng, nói cho đến nỗi khuôn mặt trắng nõn của Trương Nhữ Chu tái xanh rồi lại tái nhợt. Gã âm độc liếc nhìn hai người, rồi ôm quyền nói với Lý Thanh Chiếu:
- Tại hạ cáo từ! Tuy nhiên Lý tiểu thư hãy nhớ gửi lời hỏi thăm của ta tới Lý đại nhân.
- Hừ!
Lý Thanh Chiếu hừ nhẹ, không muốn để ý đến kẻ ngụy quân tử này.
Cha nàng đang ở Hàm Đan, Trương Nhữ Chu lại còn muốn nhờ nàng gửi lời vấn an, chắc chắn là có ngụ ý, dường như là có ý uy hiếp. Triệu Tử Văn biết là gã Trương Nhữ Chu này cũng không phải là dạng tốt lành gì, nói không chừng lại là một kẻ đại âm mưu.
- Cáo từ!
Trương Nhữ Chu khôi phục dáng vẻ tao nhã rất nhanh, mỉm cười nói với Lý tài nữ, rồi phất tay áo rộng, thong thả nhẹ nhàng bước đi.
Triệu Tử Văn cảm thấy người này rất không đơn giản. Vừa rồi làm nhục gã như thế mà gã vẫn còn có thể nhẫn nhịn được. Chỉ có thể nói là gã lòng dạ thâm sâu, hỉ nộ ái ố không thể hiện ra sắc mặt. Người như thế là loại người đáng sợ nhát.
- Đại ca, về sau này chúng ta đừng chọc vào bọn họ, được không?
Bảo Nhi cũng chẳng phải lo lắng là Triệu đại ca, Triệu đại tướng quân của nàng có nguy hiểm, bởi vì nếu không thì đại ca cũng sẽ không hạ nhục Trương Nhữ Chu. Chỉ có điều là nàng không muốn đại ca gặp phiền toái thôi nên mới kéo cánh tay hắn làm nũng như thế.
Nếu hỏi rằng ai là người hận Trương Nhữ Chu này nhất thì hẳn là phải nói đến mẹ của Triệu Tử Văn, người vô cùng sùng bái Lý Thanh Chiếu. Triệu Tử Văn từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của mẹ, đã vô cùng chán ghét cái tên ngụy quân tử ức hiếp Lý Thanh Chiếu này từ trong bụng mẹ rồi. Cho nên vừa rồi mới phát sinh ra cảnh tượng làm nhục Trương Nhữ Chu thế kia.
- Đại ca, muội lại mang thêm phiền toái đến cho huynh rồi.
Lý tài nữ cúi đầu, áy náy nói.
Triệu Tử Văn cũng là nhìn đến Trương Nhữ Chu thì thấy khó chịu nên mới hạ nhục gã như thế, bên trong cũng là có chút kích động. Hắn nói với Lý tài nữ:
- An Nhi, gã Trương Nhữ Chu này đang làm cái gì?
- Phụ thân của hắn là Lại bộ Thượng thư, là đối thủ một mất một còn với phụ thân ta. Lúc hắn đến du ngoạn Hàng Châu còn giúp Mã Trí Viễn lợi dụng Lý Thiên Chính để bức ép gả Bảo Nhi cho Mã tuần phủ.
An Nhi căm phẫn giải thích.
Triệu Tử Văn thầm nghĩ trong lòng: "Trách không được Lý Thanh Chiếu gặp Trương Nhữ Chu thì thấy chán ghét. Hóa ra hai lão cha của hai người là kẻ đối đầu sinh tử. Tuy nhiên xem ra là Trương Nhữ Chu đã thích Lý đại tài nữ xinh đẹp và tài tình này rồi."
Lại bộ Thượng thư là chưởng quản kỳ thi tuyển quan lại của cả nước. Giấc mộng của Lý Thiên Chính là thi đỗ khoa cử, đạt được công danh làm một chức quan nào đó. Chắc chắn là Trương Nhữ Chu đã lợi dụng thanh danh của cha gã đến hấp dẫn Lý Thiên Chính.
Đáng chết! Trong lòng Triệu Tử Văn căm giận. Vừa rồi hạ nhục Trương Nhữ Chu, nhưng cũng xem như là mắng đúng người, không nghĩ đến là gã này lại còn có phần dây dưa đến mình nữa.
- Đại ca, ngày mai Quần Phương Các tổ chức Tây Hồ du. Huynh có đi không?
Lý tài nữ không muốn nhắc tới kẻ đáng ghét này nữa, chuyển chủ đề hỏi hắn.
- Tây Hồ du à? Là Lâm Mộng Phỉ tổ chức phải không?
Triệu Tử Văn hỏi lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.