Trong một căn nhà cỏ bên bờ Tây Hồ, trên cái bàn trúc có một đôi nến đỏ chiếu sáng khắp nhà, Triệu Tử Văn mặc chiếc áo đỏ mà Bảo Nhi tìm cho hắn, còn Bảo Nhi mặc bộ trang phục tân nương lúc trước vẫn chưa cởi.
Hai người dựa bàn trúc vào tường, bên cạnh bày hai chiếc ghế trúc, bắt chước vị trí của phụ mẫu. Khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi bị chiếc khăn đỏ che phủ nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, dường như có thể nhìn thấu nụ cười tươi như hoa sau tấm khăn lụa đỏ.
Vốn quen mặc áo giáp, giờ Triệu Tử Văn mặc chiếc áo này có cảm giác không được tự nhiên nhưng dù sao đây cũng là một ngày trọng đại trong đời, hắn đương nhiên không để ý nhiều lắm. Nhìn Bảo Nhi đứng trước mặt mình, hắn mỉm cười nói:
- Bảo Nhi, chúng ta bái đường đi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi nóng bỏng như lửa thiêu, vành tai trắng nõn cũng hồng rực lên, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, ngượng ngùng gật gật đầu…
- Nhất bái thiên địa…
Triệu Tử Văn vừa làm "bà mối" vừa làm chú rể. Hai người đều quỳ xuống hướng ra ngoài cửa, bái lạy mặt trăng.
- Nhị bái cao đường,
Nghe câu này, thần sắc Bảo Nhi không khỏi hơi ảm đạm xuống. Cha mẹ đã qua đời, ca ca lại đối với nàng như thế, hôm nay thành thân với đại ca lại không có cao đường, trong lòng nàng không tránh khỏi thương cảm.
Triệu Tử Văn vừa nói ra thì cũng có tâm tình giống như Bảo Nhi. Ở thế giới của hắn, khẳng định là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409535/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.