Hổ Đầu Thương lúc này đã nhuộm huyết thành một huyết thương, mũi thương tới đâu, quân địch chắc chắn chết không thể nghi ngờ, cho dù là đao kiếm, cho dù là thuẫn cũng một thương đứt đoạn, ngay cả người cầm binh khí cũng cùng số phận. Triệu Tử Văn lúc này máu tươi thấm đẫm từ đầu tới chân, nhìn hắn như một sát thần, một ngàn quân địch vây quanh lúc này đều kinh hồn bạt vía liên tục lui lại, cho dù Tôn tướng quân hò hét thế nào cũng không ai dám xông lên phía trước, bởi Triệu Tử Văn đã tạo thành một bóng ma trong lòng bọn họ, nam nhân này là quái vật, không thể chiến thắng. Quân địch hơn phân nửa là sơn tặc, tính mạng đến thời khắc nguy hiểm đương nhiên rã đám, dù kêu gào cũng không tác dụng gì. Mũi thương chỉ tới đâu, quân địch nằm rạp tới đó, không gì cản nổi, Điền Hổ cảm thán nhìn Triệu Tử Văn. Triệu huynh đệ rơi xuống vực sâu vài ngày sao lại trở nên lợi hại như vậy, thương pháp cương liệt, lực bạt ngàn quân, mỗi chiêu mỗi thức đều hàm chứa lực lượng vạn cân, khiến quân địch hoảng sợ, nếu so với mình sợ rằng chỉ hơn chứ không kém. Trường mâu của Triệu Tử Văn không ngừng nhỏ giọt máu tươi, mấy vết thương trên người cũng không ngừng chảy máu khiến hắn có chút đầu váng mắt hoa, hắn thấy không còn tên nào dám xông tới, liền quay đầu nhìn về phía quân thủ thành. Lúc này, quân thủ thành liên tiếp bị quân địch bức lùi, các tướng sĩ dù hung mãnh nhưng cũng bị đẩy lùi, gần hai ngàn tướng sĩ chỉ còn lại gần năm trăm người, hơn nữa số lượng không ngừng giảm xuống, nếu tiếp tục như vậy chỉ có một kết cục toàn quân bị diệt. Lưu Chương và Điền Hổ lúc này cũng đã áp sát Triệu Tử Văn, tạo thành thế chân vạc, bọn họ dựa phía sau Triệu Tử Văn thở gấp, hai người mặc dù võ công cao cường nhưng cũng dính nhiều vết thương, Lưu Chương cười ha hả: - Xem ra chúng ta lần này chắc chắn phải chết, tuy nhiên giết được nhiều phản tặc như vậy, lão tử chết cũng đáng, ha ha. Điền Hổ cũng cười ha hả nói: - Chúng ta tiếp tục, con mẹ nó, giết thêm năm trăm tên - Tốt ! Lưu Chương gầm lên Ba người Triệu Tử Văn hiểu rằng, một ngàn binh sĩ này không dám xông tới sợ rằng đang đợi bọn họ xuống sức, vô lực rồi mới chém giết, vì vậy lúc này không thể lãng phí thời gian, có thể giết được bao nhiêu thì giết, kế hoạch giết tướng lúc này cũng khó có thể thành công, tên Tôn tướng quân dường như phát hiện mục đích của bọn họ, đã trốn ra xa - Triệu huynh, thế nào ? Chúng ta tiếp tục ? Điền Hổ cười ha hả nói Triệu Tử Văn toàn thân đau đớn, nhất là vết thương ở chân bị trường mâu cắm vào, hắn cắn môi lẩm bẩm: - Cầm tặc trước cầm vương !! Điền Hổ và Lưu Chương đều dở khóc dở cười, tên tướng quân mặt đen giờ cách bọn họ cả trăm bước chân, làm sao giết hắn ? Chỉ một lúc nửa, quân thủ thành toàn bộ bị diệt, đến lúc đó ba nghìn người vây khốn, dù có là thần tiên cũng khó thoát. - Hai người các ngươi tránh ra !! Triệu Tử Văn im lìm một lúc rồi chậm rãi nói Lưu Chương và Điền Hổ cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng lui ra ba bước, bọn hắn muốn nhìn xem, Triệu Tử Văn đến tột cùng muốn làm cái gì. Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn tên tướng quân mặt đen lúc này đứng cách đó khoảng trăm bước, lúc này hắn đang tươi cười đầy âm hiểm nhìn năm trăm quân thủ thành sót lại, không để ý tới ba người Triệu Tử Văn, quân thủ thành mới là thứ hắn coi trọng, ba người kia chỉ một lúc sau sẽ đổ máu mà chết, Tôn tướng quân hoàn toàn khinh thường, không thèm để ý tới bọn họ. Lưu Chương thấy bộ dáng khinh thường của tên tướng quân tức giận nghiến răng, bất quá bị hơn ngàn người bao vây, hắn cũng vô pháp. - Sát !! Triệu Tử Văn bỏ trường kiếm gầm lên một tiếng, tay phải giơ cao lao tới một bước dài, lợi dụng xung lực gia tăng thêm sức lực cho cánh tay, cỗ lực lượng tích súc trong nháy mắt bùng nổ, Hồ Đầu Thương trong tay bắn vụt đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net - Vù !!! Một tiếng gió rít rợn người vang lên, Hổ Đầu Thương nặng hơn trăm cân như một tia chớp bay về phía tên tướng quân mặt đen, ngọn thương rít gió cuốn tung bụi đất trên đường bay. - Tướng quân cẩn thận ! Không biết ai là tên đầu tiên hô lớn Tên tướng quân mặt đen lúc này đang nhìn quân sĩ thủ thành bị chém giết, vô cùng hứng khởi, đột nhiên nghe thấy tiếng người kêu to vội vàng quay đầu lại, trong phút chốc hắn nhìn thấy một cây thương vùn vụt như tiễn rời cũng lao về phía hắn, tốc độ cực nhanh, nhìn như một tia chớp, hắn trợn to đôi mắt, thần tình hoảng hốt. - Phập !!!! Một thanh âm vang lên, ánh mắt Tôn tướng quân tràn ngập vẻ không cam lòng, nhìn trường thương xuyên thủng qua ngực hắn trân trối rồi dần dần ngã xuống. Biến hóa này khiến tất cả binh lính thủ thành và quân phản loạn ngây người ngưng chiến, ánh mắt kinh ngạc, chiến trường đột nhiên tĩnh lặng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một người có thể phi thương như mâu, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có người ném "mâu" mà có tốc độ như cũng tiễn, càng kinh khủng hơn nữa, cây thương lớn kia, trọng lượng có hơn trăm cân. Tất cả tướng sĩ mở to hai mắt, nhìn tên tướng quân mặt đen nằm trong vũng máu, Điền Hổ và Lưu Chương cũng há hốc mồm, không nói ra lời: - Đã chết ? Cứ như vậy mà chết ? - Giết !! Triệu Tử Văn nhặt trường kiếm, chỉ về phía quân địch phía trước lạnh lùng hét lớn, Tôn tướng quân vì khinh địch mà chết thảm, có lẽ, nếu hắn lưu tâm thì sẽ né được nhát thương này. - Giết !! Giết !! Giết !! Quân thủ thành hồi phục tình thần, thấy thủ lĩnh quân phản loạn bị giết, sĩ khí tăng vọt, đồng thanh thét lớn. Bọn sơn tặc thấy Tôn tướng quân đã chết, lại thấy Triệu Tử Văn như sát thần, sát khí tưng bừng, bọn họ không kìm nổi sự sợ hãi, nhanh chóng lui lại, môn tên thủ lĩnh sơn tặc hét lớn: - Các huynh đệ, Tôn tướng quân đã chết, viện quân sắp tới, chúng ta rút lui !!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]