- Giết !!! Kỵ binh tiến lên, san bằng bọn chúng cho ta
Tôn tướng quân rút kiếm chỉ về phía quân doanh thét lớn.
- Giết !!!
Một ngàn kỵ binh cùng hét lớn, roi ngựa quất mạnh phóng thẳng về phía quân doanh.
Ngàn ngựa cùng lúc chạy, thanh thế rung chuyển thiên địa, chỉ nghe cũng đã rụng rời, bụi đất mù trời khiến người ta kinh sợ. Hai ngàn tướng sĩ lúc này mặc dù trong lòng kinh sợ nhưng không di động nửa bước, phẫn nộ nhìn ngàn thớt chiến mã đang lao tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Tào tướng quân ngạc nhiên nói;
- Có gì đó không đúng ?
Hắn nhất thời nóng vị, quên vừa rồi Triệu Bách Vị đã chặt một trăm cây gỗ nhọn.
Điền Hổ ngây ngốc cười nói:
- Tào tướng quân không cần lo lắng, Triệu huynh sẽ có biện pháp
Khoảng cách trăm mét đối với chiến mã phi nước đại mà nói cũng chỉ như nháy mắt, kỵ binh lúc này mắt đỏ rực, khát máu, dường như xem hai ngàn quân đang thủ thành kia như một đống đồ chơi chờ họ đến giết.
Trăm mét, năm mươi thước, mười thước, chiến mã càng phóng càng nhanh, Tào tướng quân không kìm nổi la lớn, chẳng lẽ thực sự muốn binh sĩ làm tấm chắn đối kháng với kỵ binh ?
Chựt, Triệu Tử Văn giơ cao Hổ Đầu Thương thét lớn:
- Năm người giữ một cọc gỗ, hướng về phía kỵ sĩ đứng cạnh nhau ngăn trở kỵ binh !!!
Chiến sự hết sức căng thẳng, kỵ binh lúc này cũng không thể dùng lại tất cả đâm sầm vào đầu nhọn của cây gỗ.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409523/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.