La Đinh vác theo ba con thỏ, chạy trở lại chỗ Triệu Tử Văn, rồi hô lớn với huynh đệ phía sau:
- Các huynh đệ, tiếp tục bắn, không săn được một trăm con thì chúng ta cũng không còn mặt mũi mà trở về.
- Phập
Chợt một mũi tên cắm phập vào cây hòe cạnh La Đinh, đuôi mũi tên rung rung khiến La Đinh toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là bắn trúng hắn, hắn tức giận, quay đầu hét lớn:
- Là tên nào bắn, ngày thường ai dạy ngươi bắn tên hả.
Triệu Tử Văn cũng giật mình bởi mũi tên bay qua khiến hắn cũng lạnh sống lưng, chợt hắn nhìn lại mũi tên thấy có khắc chữ Bình, ngay lập tức hắn run rẩy, thét lớn:
- Chạy mau, quân địch phát hiện chúng ta.
Nhưng lúc này, tên bay ngập trời, rất nhiều binh sĩ chưa kịp phản ứng đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Triệu Tử Văn nhìn huynh đệ từng bước ngã xuống, tim hắn đau như dao cắt, hắn muốn giúp họ nhưng vô lực chỉ có thể trốn sau gốc cây cổ thụ:
- Thật là khốn kiếp ! Sao lại có thể bị phát hiện ?
Hai mắt La Đinh đỏ rực, hắn dựa vào sau cây đại thụ, tay nắm chặt kiếm nghiến răng ken két, chỉ muốn xông ra liều mạng.
Triệu Tử Văn nhìn lại một chút, thấy đã chết mất tám người, hắn phẫn nộ tới cực điểm. Sáng nay, khi ra khỏi thành, vì dấu hành tung, bọn họ tất cả đã thay quần áo lại tản ra mà đi, không ngờ bị phát hiện.
Tránh thoát một kiếp, mười ba người núp sau cây đại thụ quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409513/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.