Không tiện giải thích với người cổ đại, Triệu Tử Văn gật đầu bất đắc dĩ, nhìn theo lão tiên sinh rời đi. Hắn rất tôn kính lão tiên sinh. Tuy rằng hắn không phải phải là một người theo chủ nghĩa phong kiến ngoan cố không chịu thay đổi, nhưng cũng được coi như một giáo viên, mẹ của hắn là một giáo viên mỹ thuật, mỗi khi nhìn thấy lão tiên sinh, lại nhớ tới mẹ mình, hắn lại cực kỳ tôn kính với lão tiên sinh.
Hạ Văn Đăng đứng dậy, cười nói:
- Hôm nay không thể ra khỏi phủ rồi. Đã mấy ngày chưa đi lầu Bách Hoa, thật sự là nhớ quá.
Triệu Tử Văn thấy ánh mắt dâm đãng của gã liền biết lầu Bách Hoa mà gã nói là cái gì. Thời cổ đại, mở kỹ viện không phải là phạm pháp, hơn nữa còn không sợ lây bệnh AIDS. Khi AIDS bị phát hiện cũng là chuyện của hàng trăm năm sau, cách hiện giờ quá xa. Tuy nhiên Triệu Tử Văn cũng không muốn chạm vào nữ nhân của người khác, cảm giác cứ như thể bị cắm sừng vậy. Hắn cười nói:
- Nếu hôm nay không được ra khỏi phủ thì ta trở về phòng nghỉ đây.
Thấy Hạ Văn không đề cập tới lầu Bách Hoa, còn tưởng rằng hắn là một tiểu xử nam ngây thơ, trong trắng, Hạ Văn Đăng thầm tính toán, mấy hôm nữa phải đưa hắn đi khai hóa văn minh, liền gật đầu nói:
- Ừ, ta cũng hơi mệt rồi, tự về phòng nghỉ đi thôi.
Triệu Tử Văn không biết lễ phép gì, đi thẳng ra khỏi cửa, tới phòng nhỏ của mình. Dọc theo đường đi, có tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409421/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.