Chương trước
Chương sau
Triệu Tử Văn trở lại căn phòng nhỏ, cũng không biết phải làm gì. Trước kia, hắn mỗi ngày đều vội vàng, nhất là buổi tối, nhưng ở đây thì không như vậy. Trước kia, hắn mỗi ngày phải bồi tiếp bạn gái, buổi tối thỉnh thoáng lại đi hát karaoke, còn có thể cùng bốn huynh đệ ở cùng phòng, cùng nhau xem phim người lớn Nhật Bổn….thật sự rất thích thú. Mỗi lần hắn nghĩ đến đều….dùng tay giải quyết sự xúc động. Nhưng dù sao đối với nam nhân, dù ….tự xử thế nào cũng chỉ là lãng phí….tài nguyên, vì vậy Triệu Tử Văn dựa vào việc tiết kiệm….tài nguyên để tự ước thúc chính mình.
Nhưng tới thế giới này, Triệu Tử Văn nhàm chán muốn chết, thường xuyên buồn bực, cảm giác như sinh viên vừa vào trường đại học vậy. Hắn nhớ Bảo Nhi dịu dàng đáng yêu, thầm hỏi giờ này nàng đang làm gì, có nghĩ tới mình không. Triệu Tử Văn ngẩn người trong chốc lát, dần dần bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hắn thổi ngọn đèn rồi chậm rãi leo lên giường ngủ.
- Hạ Văn dậy dậy đi, ngươi phải tới phòng sách.
Hạ Thu kéo kéo cánh tay Triệu Tử Văn, ghé sát vào lỗ tai Triệu Tử Văn hô.
Triệu Tử Văn chậm rãi mở mắt, nhìn trời vẫn còn tờ mờ sáng, oán giận nói:
- Trời còn chưa sáng, sớm như vậy đi làm gì chứ?
Hạ Thu vẫn kéo hắn, hô lớn:
- Dậy, rời khỏi giường !! Con heo lười biếng.
Triệu Tử Văn bị nàng co kéo, miễn cưỡng đứng lên rửa mặt, mặc quần áo.
Hạ Thu nhìn hắn có vẻ miễn cưỡng, ngượng ngùng nói:
- Hạ Văn, không phải ta muốn gọi ngươi sớm như vậy, là do. ….
- Là do tiểu thư bảo đúng không?
Sớm đoán được là do bà chằn kia, tại sao không chịu buông tha cho ta, không phải chỉ là trêu đùa thư đồng của nàng một chút sao, có gì ghê gớm chứ…
- Tại sao ngươi lại biết?
Hạ Thu ngạc nhiên nói.
Làm sao ta biết? Mẹ kiếp không phải ta chỉ đoán sao? Triệu Tử Văn thầm mắng, ngoài mặt nói:
- Sớm như vậy bắt ta dậy, muốn đưa ta đi đâu?
- Tiểu thư muốn ngươi dậy sớm để tới phòng sách
Triệu Tử Văn bị gọi dậy sớm, tối hôm qua lại ngủ muộn, căn bản ngủ không ngon giấc, tâm tình không thoải mái, cái mặt sưng lên không nói gì, đi thẳng tới phòng sách, trên đường đi còn ngáp vài cái.
Hắn đến trước cửa phòng sách, phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ. Triệu Tử Văn cảm thấy có chút kỳ quái, người thời xưa trước giờ làm việc đều rất cản thận, tại sao lại quên đóng cửa, không chừng có người muốn cài bẫy. Hắn bước chậm lại, cẩn thận tới gần cánh cửa. Khi còn cách cánh cửa một bước, hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên cửa có một thùng nước.
Khó trách tại sao cánh cửa này chỉ khép hờ, hóa ra để giữ cái thùng gỗ. Triệu Tử Văn cười hắc hắc, thời tiểu học chẳng phải ta hay dùng trò này để trêu bạn học sao? Hôm nay lại có người muốn dùng với hắn, khẳng định đây là thủ đoạn của Hạ Bình. Hắn đã sớm nghĩ ra phương pháp ứng phó, chân trái đá vào cửa, thùng nước rơi xuống, hắn lại dùng chân phải đá vào thùng nước, phanh !!! Thùng nước bị đá bay thẳng vào trong phòng
Phanh !!! Lại một tiếng vang lên, tuy tiếng vang này có phần quái dị, cảm giác như tiếng người kêu, Triệu Tử Văn liếc mắt thăm dò một chút, chợt phát hiện thùng nước không ngờ lại úp trên đầu một nữ nhân.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Trong phòng có tiếng thiếu nữ hô
- A, Đại tiểu thư?
Nghe thấy thanh âm Hạ Bình, Triệu Tử Văn chợt lạnh buốt trong lòng, kinh hãi kêu ra tiếng. Mỗi lần hắn đá cầu đều rất kém, sao lần này lại đá chuẩn như vậy….trực tiếp đá lên đầu đại tiểu thư…
- Ngươi… !!!
Đại tiểu thư gỡ cái thùng gỗ trên đầu xuống, chạy ra cửa, chỉ vào mũi Triệu Tử Văn, hai vai run rẩy kịch liệt, tức giận nói không ra lời. Hạ Bình đứng cạnh nàng, bộ dáng có vẻ áy náy.
Vừa nhìn đã biết đây là chủ ý của con bé này. Đại tiểu thư là đồng lõa, nhưng cô bé này không ngờ Triệu Tử Văn lại khôn khéo như vậy, phát hiện trên cửa có thùng nước, còn đá nó vào đầu tiểu thư.
Triệu Tử Văn thầm kêu khổ, mới chỉ ở Hạ phủ vài ngày, hôm nay đã đánh Đại tiểu thư, nói không chừng ngay hôm nay hắn sẽ bị tống cổ khỏi Hạ phủ.
Lúc này đại tiểu thư toàn thân ướt sũng, chiếc áo màu tím dán chặt vào thân thể, từng đường cong đầy đặn lồ lộ, mái tóc ướt buông xõa, khuôn mặt đỏ ửng, không ngờ bị ướt nhẹp như vậy lại càng khiến nàng đẹp dị thường.
Triệu Tử Văn vội vàng giải thích:
- Đại tiểu thư, quả thật ta không cố ý.
Đầu thu, gió lạnh thổi lên người Hạ Vũ Tình khiến nàng không kìm nổi, rùng mình một cái, cả giận nói:
- Ngươi, tên cẩu nô tài, ta nghĩ ngươi muốn trả thù hôm qua ta đá ngươi xuống ao sen, hôm nay ta nhất định cho ngươi một bài học, để hộ viện đánh cho ngươi vài chục trượng.
Hạ Bình không quản Triệu Tử Văn bị đánh hay không, ở một bên lo lắng nói:
- Tiểu thư, nhanh mặc thêm quần áo, nếu không dễ bị cảm lạnh.
Hôm qua đá ta xuống ao, hôm nay lại muốn đánh ta, còn mắng ta là cẩu nô tài, Triệu Tử Văn tức giận, lạnh nhạt nói:
- Ta muốn hỏi Đại tiểu thư, ta có gì sai?
Hạ Vũ Tình thấy hắn hôm nay như là lá gan lớn hơn, không a dua nịnh hót như hôm qua, đôi mắt đẹp muốn phun lửa:
- Khá cho câu sai cái gì, ngươi vừa đá thùng nước vào đầu ta, đây là phạm thượng, ta đánh ngươi mấy chục trượng cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Triệu Tử Văn khẽ hừ một tiếng, nói:
- Khá lắm, thiên kinh địa nghĩa, thùng nước này vốn là chuẩn bị cho ta. Đại tiểu thư sáng sớm bắt ta dậy, không gì khác là muốn đưa ta vào bẫy, không ngờ lại là tự làm tự chịu, lại cố tình đổ tội lên người ta. Đại tiểu thư làm như vậy, không phải có chút vô đạo đức sao?
- Ngươi…
Thùng nước này quả thật chuẩn bị để bẫy Triệu Tử Văn, chính là để sửa trị hắn, Đại tiểu thư không chê trách gì được, nhưng nô tài giờ phút này lại phản kích khiến đại tiểu thư tức giận nói:
- Nhưng ngươi đá thùng nước lên đầu ta, đây là phạm thượng, phải chịu phạt. Nguồn truyện: truyentop.net
- Hừ !
Triệu Tử Văn hừ lạnh:
- Tại sao ta lại đá thùng nước lên đầu tiểu thư? Cái này căn bản chỉ là vô tình. Nếu Đại tiểu thư không chọc ghẹo ta, ta lại đi đá thùng nước sao, làm sao có thể có kết cục này?
- Khá lăm, nô tài lẻo mép, Ắt xì ..…
Hạ Vũ Tình nói xong lại hắt xì một cái, Hạ Bình chạy tới, lo lắng hỏi:
- Tiểu thư, nhanh đi thay quần áo, nếu không rất dễ bị nhiễm phong hàn.
Hạ Vũ Tình biết hôm nay nói không lại hắn, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn hắn vài lần, ý như muốn nói hắn hãy chờ xem, Hạ Bình thì hiện tại chỉ quan tâm tới thân thể Đại tiểu thư, kéo tay nàng bước sang dãy phòng phía tây.
Thấy Hạ Vũ Tình đã đi xa, Triệu Tử Văn mới phát giác sau lưng mình đầy mồ hôi lạnh. Hắn đã sớm chuẩn bị đưa ra lệnh bài, cùng lắm thì đi, hắn cũng không muốn ăn đòn. Tuy nhiên, cũng may Đại tiểu thư này cũng nói một chút đạo lý, không như cô nàng đanh đá điêu man kia, bằng không nháo sự với cô nàng này thì cũng không phải là việc tốt.
Triệu Tử Văn thầm kêu may mắn, may là hắn có tài ăn nói. Ở kiếp trước, hắn có học thức, lại tham gia nhiều hoạt động và thi thố, tự nhiên đảm lượng và tài ăn nói cũng khá hơn, sao có thể không đối phó được với hai cô bé này chứ.
- Hạ Văn, sao ngươi lại ngồi đây?
Triệu Tử Văn nghe tiếng nhìn lại, thấy thiếu gia đi tới. Thiếu gia này lần đầu tiên nói chuyện với hắn, hắn vội vàng cười nói:
- Không phải là muốn học sớm chứ?
Hạ Văn Đăng đảo cặp mắt:
- Hôm nay không cần học sớm
- Không cần?
Triệu Tử Văn kinh ngạc
- Hôm nay có khách quý tới, cho nên không học
Hạ Văn Đăng cười ha hả nói:
- Đi, thừa dịp mẫu thân tiếp khách, chung ta đi chơi.
Triệu Tử Văn thấy thiếu gia này không hề tự cao, bình dị, gần gũi, hắn rất có hảo cảm, gật gật đầu:
- Được !!!
Hai người yên lặng đi ra cửa, khi tiến vào nội đường càng thêm cẩn thận. Hạ Văn Đăng nhìn Triệu Tử Văn nháy mắt, Triệu Tử Văn vừa thấy đã hiểu, phu nhân cho phép mình có thể tùy ý ra vào Hạ phủ, vì vậy thiếu gia muốn mình đi trước thám thính
Khi Triệu Tử Văn ra tới cửa, nghe thấy vài tiếng cười sang sảng. Hắn cảm thấy có chút quen thuộc, liền rón rén nhìn vào nội đường, nhìn xem Hạ phu nhân có phải đang tiếp khách triều đình hay không, nếu không còn có thể báo cho thiếu gia.
- ….Đây không phải là Triệu tiểu huynh sao?
Triệu Tử Văn ngẩn ra, hắn đã nghe ra thanh âm này, không phải là Tần Quán đã trở lại Hàm Đan sao, sao lại ở đây?
Hắn vừa định thăm dò đã bị Tần Quán phát hiện, đành phải đi ra, cười ha hả:
- Tần lão huynh, sao hôm nay lại đến đây…
Triệu Tử Văn ngoài mặt nhiệt tình, nhưng trong lòng lại thầm mắng, mẹ kiếp, tốt xấu gì ta cũng là Đại Nội Mật Thám, nếu bây giờ bị vạch trần thì làm sao? Lão Tần ngươi không phải tối qua bị Đào Tâm Nhi làm cho hồ đồ rồi?
Hạ phu nhân ngồi nghe, không biết nên khóc hay nên cười, hôm nay mới phát hiện Hạ Văn quả thực mặt dày, hắn kém người ta ba mươi mấy tuổi, lại kêu lão huynh, tiểu huynh, thật sự là…..không biết xấu hổ, phu nhân cười nói:
- Hóa ra Tần đại nhân và Hạ Văn có quen biết.
- Đúng vậy, ta cùng Triệu tiểu ca có chút duyên phận, lại càng bội phục đối với tài văn chương của hắn
Tần Quán cười nói
- Ha ha
Hạ phu nhân từ đáy lòng thầm cười, nhưng trong lòng vui mừng, ngay cả Tần đại nhân cũng thưởng thức hắn như vậy, có thể nói gã thư đồng này quả không đơn giản, có thể sẽ Đăng bảng đề danh
- Nếu Tần đại nhân có quen biết Hạ Văn, vậy hai người nói chuyện đi.
Tần Quán gật gật đầu, rồi tiến tới phía Triệu Tử Văn
- Hạ phủ quả thật là tốt !!!
Triệu Tử Văn mắng:
- Tốt? Hiện tại phu nhân biết ta quen biết ngươi, ngươi bảo ta ở Hạ phủ làm sao nằm vùng, nói không chừng ngay hôm nay đã bị vạch trần.
? Nằm vùng? Tần Quán biết gã thư đồng này nói chuyện quái dị, cũng không hỏi nhiều, cười khan vài tiếng
- Ta sợ Hạ phu nhân gây khó dễ cho ngươi, nên mới nhận quen biết trước mặt nàng, như vậy ngày sau ngươi sẽ dễ dàng làm việc hơn, càng thuận lợi cho việc ngươi dò xét.
Nói qua nói lại cũng là Tần Quán có nghĩa khí, hôm nay giúp Hạ phủ, về sau nếu gặp việc khó sẽ không cần dùng lệnh bài, Triệu Tử Văn vỗ vỗ vãi Tần Quán, cười nói:
- Hóa ra là như thế, ta quả thật phải đa tạ lão huynh.
- A…
Tần Quán bị Triệu tiểu huynh không biết nặng nhẹ này vỗ, hít một hơi thật sâu, rồi cũng hung hăng vỗ một chưởng vào lưng Triệu Tử Văn, cười nói:
- Khách khí, khách khí…
Triệu Tử Văn ra tay cảm giác có hơi mạnh, tuy nhiên Tần lão nhân này lại đánh lại, hắn là một thanh niên chính trực, thế nào lại chấp nhất với một lão nhân năm mươi tuổi.
Tần Quán nghĩ hắn lại muốn tiếp tục, liền lùi lại hai bước, rồi mới phát hiện tên tiểu tử này giơ tay gãi đầu, tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi, vô sỉ, lợi dụng vừa rồi ta tâm tình kích động chiếm tiện nghi
Tiếp đó lão hạ giọng nói
- Ta đã an bài vào Hạ phủ một người nữa, làm nội ứng cho ngươi.
- Còn một người nữa?
Triệu Tử Văn cả kinh nói:
- Người kia là ai?
Tần Quán thần bí cười:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết là ai, bây giờ chưa thể nói cho ngươi.
Triệu Tử Văn loáng thoáng đoán được, tuy nhiên cũng không dám quả quyết. Nội ứng kia khẳng định cũng như hắn, đều là hạ nhân mới tới. Cũng không biết tên kia là khờ thật hay giả ngu, nếu thật là khờ, làm nội ứng, không phải là gã Tần Quán này muốn chơi ta sao. Hắn giả ngu hay là có một thân phận khác?
Tần Quán thấy tiểu ca mặt mày trầm tư, đặt tay phải lên vai hắn cười nói:
- Ngươi đừng đoán, ngày mai ta phải rời khỏi Hàng Châu, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ bảo hắn liên hệ với ngươi.
- A….
Triệu Tử Văn gật gật đầu, nhưng nghĩ lại thiếu gia vẫn đang ở ngoài chờ, hắn ôm quyền nói:
- Tần lão huynh, phu nhân, ta có chút việc, không quấy rầy nhị vị nói chuyện.
Hạ phu nhân cũng có chút buồn chán đối với một già một trẻ đang kề vai sát cánh thì thầm, liền cười nói:
- Vậy ngươi đi đi
Hạ Văn chưa ra tới cửa, phu nhân lại nghiêm mặt nói:
- Ngươi có đi cùng thiếu gia ra ngoài, cũng không được để hắn sinh sự…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.