Thẩm Lãng lúc này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Tôi không muốn đánh bị thương quân nhân giải ngũ.
”
So sánh về sức mạnh rất có khả năng sẽ dẫn đến ngộ thương.
Thẩm Lãng rất sùng bái và kính trọng quân nhân, chịu ảnh hưởng rất lớn từ sư phụ Vân Vạn Sơn, do vậy đây mới là nguyên nhân anh định rút lui.
“Cậu đang đùa gì vậy, Vân Kiệt một mình có thể đánh bao nhiêu kẻ địch, cậu ấy lại là bộ đội đặc chủng đã từng trải qua sống chết ngoài chiến trường, chỉ dựa vào một mình cậu có thể làm cậu ấy bị thương? Nằm mơ đi!”
“Tôi thật sự không đùa đâu, bảo tôi đánh bị thương quân nhân giải ngũ, đặc biệt lại là chiến sĩ đặc chủng đã từng lập công, tôi cơ bản không làm được.
” Thẩm Lãng nói lại lần nữa.
Lúc này, Trịnh Vân Kiệt cũng nghiêm túc nói: “Phàm là người yêu quân và ủng hộ quân, tôi tin rằng về mặt nhân phẩm chắc chắn không kém, tôi tin người anh em Thẩm Lãng là một người yêu quân đội, nhưng giữa hai chúng ta chỉ là so tài, xin hãy yên tâm tôi sẽ biết điểm dừng.
”
Trịnh Vân Kiệt tin nhân phẩm của Thẩm Lãng, nhưng lại không tin lời của Thẩm Lãng, bởi vì thực lực của bản thân mình thế nào anh rõ nhất, Thẩm Lãng cơ bản không phải là đối thủ của anh.
“Không, anh cố gắng phải ra những đòn hiểm, nhất định đừng nương tay với tôi, nhất định phải dùng hết sức lực của mình!”
Thẩm Lãng trịnh trọng nhắc nhở Trịnh Vân Kiệt.
Bởi vì, chỉ có Trịnh Vân Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074933/chuong-269.html