"Cô thất vọng thì thất vọng đi, nhưng tôi không phải là vì mặt mũi.
" Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Nếu quả thật là vì mặt mũi, thì đó cũng không phải là ba mươi bốn triệu cho một bình trà.
Hơn nữa trong lòng Thẩm Lãng, vô cùng bình tĩnh, anh thích uống trà, không quan tâm giá cả của trà, bất kể là quý hay là ti tiện, chỉ cần mình thấy hài lòng là được.
"Tôi không có ác ý, nhưng anh phải hiểu được rằng, người khác và chúng ta không giống nhau, anh không có bối cảnh, không có sự nghiệp, trước mắt còn vào giai đoạn phấn đấu, không nên duy trì thứ lòng hư vinh đáng thương này, đi hơn thua với Tề Hóa Vũ.
" Tống Từ nhanh mồm nhanh miệng nói.
Chẳng qua, nét mặt của Thẩm Lãng đần ra.
So cái gì với Tề Hóa Vũ chứ, Tề Hóa Vũ có tư cách so sao?
"Tôi hiểu đại khái ý của cô, nhưng tôi thật sự không có.
" Thẩm Lãng lắc đầu cười bất đắc dĩ.
"Nếu như lúc này Tề Hóa Vũ không có ở bàn bên, anh vẫn chọn cái ấm trà ba mươi bốn triệu này sao? Chẳng lẽ không phải vì làm cho Tề Hóa Vũ nhìn sao? Tôi nói chuyện khá thẳng thắn, đó là vì tốt cho anh.
" Tống Từ nói.
"Cái này thì thật sự không phải, cô suy nghĩ nhiều rồi.
" Thẩm Lãng lại đành chịu cười.
"Vậy tại sao anh không thể dùng lý trí mà tiêu xài, đừng nhìn ba mươi bốn triệu đó đối với tôi và Quan Sư không nhiều, nhưng đối với anh thì có thể cầm cự được hai tháng tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074897/chuong-233.html