Tống Từ nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả của Thẩm Lãng thì đáy lòng sinh ra chút chán ghét.
Đây chính là phòng làm việc của nhà thư pháp Thôi Thiên Thành, đúng như lời của Trần Phong nói, đây là nơi thanh tịnh không được phép quấy nhiễu.
Anh có thể đi vào đây, miễn là anh thích thư pháp thì không người nào có thể cản trở anh nhưng anh lại cợt nhả như thế thì chính là không tôn trọng giáo sư Thành.
“Thẩm Lãng, xin anh yên tĩnh một chút, chúng tôi đang viết thư pháp.”
Tống Từ nhìn về phía anh, sắc mặt cô vô cùng nghiêm túc.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy kiểu truyền thống, là một trong số những loại trang phục chuyên biệt dành để học thư pháp.
Thân váy có màu xanh lam, làn váy điểm một chút sắc trắng của hoa, ngụ ý con người Tống Từ giống màu xanh da trời vậy, thơ mộng như thơ như họa.
Cùng là mặc trang phục truyền thống nhưng so với bộ đồ của Tề Mi Tuyết trước đây thì xét về khí chất lại vô cùng thua xa vẻ đẹp phương đông của Tống Từ hôm nay.
Thẩm Lãng không trả lời Tống Từ, anh trực tiếp đi về phía bọn họ.
Lúc anh đi tới, Thôi Thiên Thành đang tỉ mỉ giảng dạy, anh rất tò mò rốt cuộc ông ấy muốn anh đến đây hỗ trợ cái gì.
“Thẩm Lãng, anh đừng tới gần Tống Từ, tránh qua một bên đi.
Anh có hiểu thư pháp là gì không? Cứ loay hoay cái gì không biết!”
Trần Phong chắn ở phía trước Tống Từ không cho Thẩm Lãng tới gần.
Anh cũng không trả lời Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074848/chuong-184.html