Mặc dù bây giờ Thẩm Lãng không tiêu xài nhiều lắm, nhưng tối thiểu mỗi tháng anh vẫn mất hơn ba mươi tỷ.
Hai tháng ở thành phố Bình An, số tiền tốn cho mỗi tháng vượt qua ba mươi tỷ là chắc chắn.
Nếu mua cả đồ xa xỉ nữa thì con số sẽ còn lớn hơn.
Mà Hoàng Tú Tú trước mắt này lại không biết ngượng mà nói khoác rằng một thỏi son của cô ta đủ để Thẩm Lãng sống qua một tháng!
Thật là quá sức nực cười!
“Thẩm Lãng, anh cười gì mà cười.
Anh đừng có nói phí sinh hoạt một tháng của anh là ba mươi tỷ, kiểu nói đùa ấy lỗi thời rồi!” Chân mày và khóe mắt của Hoàng Tú Tú đều lộ vẻ khinh thường.
Tuy đấy là sự thật, nhưng Thẩm Lãng cũng chẳng thèm giải thích thêm.
“Tin hay không thì tùy, tôi không rảnh giải thích với cô.
Chúng ta không quen.” Thẩm Lãng không muốn giằng co với loại người này nữa.
Tống Từ vội giảng hòa, khuyên nhủ: “Hai người đều là bạn tôi, tôi mong mọi người có thể hòa thuận.
Hay là vậy đi, chúng ta đi ăn nhé, tôi mời.”
“Nể mặt Tống Từ, tôi không thèm so đo với anh.” Hoàng Tú Tú nói.
Thẩm Lãng chẳng bận tâm cô ta, mà nói với Tống Từ rằng: “Nếu không có gì thì tôi về đây.
Tôi không ăn đâu.”
Để Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở khách sạn một mình, Thẩm Lãng không yên tâm lắm.
“Thôi đi cùng đi.
Ông nội nói muốn mời anh ăn cơm.
Chúng ta đến “Lương Công Tử” nhé, nhà hàng tư nhân đó nổi tiếng cực luôn.” Tống Từ gợi ý.
Thẩm Lãng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074840/chuong-176.html