Quỳ trên mặt đất hồi lâu, hai đầu gối của Đỗ Thiên Minh tê cứng lại
Hắn muốn đứng dậy, nhưng không thể kiểm soát được đôi chân của mình
“ Mày! Mày muốn làm gì tao?!”
Đỗ Thiên Minh gầm lên với Thẩm như một con sư tử điên.
"Hơi áp dụng tổng số phụ." Thẩm Lãng liếc nhìn Đỗ Thiên Minh, nói nhẹ nhàng.
Cảnh tượng kỳ lạ này, Đỗ Thiên Minh thấy thật sự khó có thể hiểu được.
Một luồng sức ép mạnh đang đè lên anh ta, thậm chí khiến cho anh ta kông dám ngẩng đầu lên.
"Tại sao lại thế này? Rốt cuộc mày đã dở thủ đoạn gì với tao?"
Tiếng gào thét cuồng loạn xen lẫn với nỗi sợ của Đỗ Thiên Minh với Thẩm Lãng
"Một chút tình yêu thương chăm sóc từ trưởng lão." Thẩm Lãng nhìn xuống Đỗ Thiên Minh, cười khẩy.
"Nói láo! Trưởng lão cái gì mày, mày là loại chó! Tao là đại thiếu gia của nhà họ Đỗ, hôm nay đến đây để lấy mạng chó của mày!"
Đỗ Thiên Minh chừng mắt nhìn anh Thẩm,mắt phải trợn trắng lên, trông thật kinh hãi.
Tuy nhiên, hắn chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Như hắn bây giờ không thể đứng được,chỉ biết ngồi đấy múa mép khua môi mà thôi.
Vừa lúc đó, Thẩm Lãng đưa tay ra, túm lấy cổ Đỗ Thiên Minh, nhấc bổng hắn lên, cách mặt đất chừng nửa mét.
Đỗ Thiên Minh bị nhấc bổng lên, đôi chân hắn bị tê cứng và không còn chút sức lực nào, chẳng khác nào hai sợi bún
"Mày, có khác gì con sâu cái kiến đâu?"
Cái thứ được gọi là đại thiếu gia nhà họ Đỗ.Thẩm Lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074764/chuong-100.html