“Thuốc xổ thật hả?” Sắc mặt Tống Trí Viễn trở nên ngưng trọng trong nháy mắt. “Bạn già cơ thể đã không chịu nổi như vậy, nếu như lại uống nhầm thuốc xổ liệu có chịu nổi không?” Nghi ngờ luẩn quẩn trong lòng ông. Lại thấy thái độ lạnh nhạt của Thẩm Lãng, Tống Trí Viễn tự nhủ trong lòng, “ Không nên đưa ra kết luận trước khi chân tướng được tỏ tường.” “Tiểu Thẩm, tôi tin tưởng cậu sẽ không làm trái với y đức, nhưng toa thuốc này thật sự là thuốc xổ sao?” Tống Trí Viễn cũng sẽ không vì một câu nói của Hà Thanh Dương mà nhận định Thẩm Lãng là một tên lang băm. Coi như anh ta hồ đồ, không lẽ Triệu Thiết Sơn cũng hồ đồ nốt? Trình độ của Triệu Thiết Sơn có kém hơn các bác sĩ giỏi của tỉnh một chút, nhưng mà ở phương diện nhìn người tuyệt đối không tệ. “Không sai, chính là thuốc xổ” Thẩm Lãng gật đầu đáp. “Anh to gan thật, dám hại bà nội của tôi, đêm tính mạng của bà nội tôi ra làm trò đùa sao?” Tống Từ tức giận, mắt như bốc hỏa. Cô từ lâu đã nghi ngờ vào trình độ y thuật của Thẩm Lãng ngay lúc này bộc phát sự tức giận. Tống Trí Viễn cũng rất khiếp sợ, rất hoang mang cau mày nhìn Thẩm Lãng. Thẩm Lãng với anh ta có ân cứu mạng, anh ta sẽ không chất vấn Thẩm Lãng như Tống Từ được, nhưng chuyện này cũng nên hỏi rõ ràng, tra ra manh mối. Về phía Hà Thanh Dương, hiện tại đang cười thầm trong lòng, nói thầm trong bụng rằng đây là một cơ hội ngàn năm có một, có một tên lang băm làm nền, tiếp sau đây anh ta sẽ ra tay cứu nguy chắc chắn sẽ thêm mười phần tín nhiệm. Thẩm Lãng cảm nhận được bầu không khí hiện tại rất ngưng trọng, nhất là ánh mắt đầy lửa giận của cô nàng tiểu yêu tính Tống Từ như thể hận không thể lập tức xé nát anh ra vậy.
“Là thuốc xổ thì làm sao nào? Tôi đã dám bốc thuốc thì sẽ có 100% tự tin. Tin tôi đi, đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng.” Giọng nói của Thẩm Lãng lúc này bình thản và nhẹ nhõm. Anh là trụ cột chân truyền của đệ nhất nữ thần y Triệu Linh của Hoa Hạ, sao có thể tùy tiện chà đạp y đức được. Bất luận như thế nào anh đều nghiêm túc chữa trị cho bệnh nhân. Sở dĩ thái độ nhẹ nhàng là bởi vì bệnh khó chữa trong mắt các bác sĩ ở đây, đối với anh chỉ là bệnh vặt mà thôi. Người thường thì hay già mồm, lấy thuốc xổ chữa bệnh giống như là lấy độc trị độc vậy. Tống Trí Viễn thấy thấy thái độ bình tĩnh của Thẩm Lãng rốt cục có chút niềm tin. “Tôi tin cậu.” Khi Tống Từ nghe ông mình nói như vậy cô quả thực sắp phát điên. “Ông ơi, đã xác định là thuốc xổ rồi, ông sao lại còn bảo vệ anh ta chứ? Chẳng lẽ sức khỏe của bà không quan trọng bằng tên lang băm này hay sao?” Hà Thanh Dương lúc này cũng thêm dầu vào lửa nói, “Thưa ông Tống, tôi cảm thấy ông vẫn thêm thận trọng, thuốc xổ không phải là chất kịch độc nhưng tiêu chảy cũng làm tổn hại cơ thể rất nhiều, xin ông Tống suy xét kỹ lại.” “Kẻ tầm thường thì hiểu biết nông cạn, thuốc có 3 phần độc, tôi đã dám sử dụng nhất định sẽ chữa khỏi bệnh!” Thẩm Lãng ánh mắt lạnh dần quát sang chỗ Hà Thanh Dương một thoáng. Bỏ đá xuống giếng không phải là điều tốt đẹp gì. “Haha, ai cho anh dũng khí đó vậy? Dám nói đến bệnh và thuốc hùng hồn như vậy. Lấy thuốc xổ làm thuốc giải đã chứng minh anh là lang băm mà bây giờ anh có thể nói lớn không ngượng mồm như thế cùng chứng minh anh chỉ là loại bác sĩ dỏm khoác lác, lưu manh!” Hà Thanh Dương cười lạnh. “Ngu dốt!” Trong mắt Thẩm Lãng, Hà Thanh Dương xách giày cho anh cũng không xứng. “Tôi ngu dốt? Tôi cho cậu biết, tôi là truyền nhân của Nhân Tâm, gia tộc của tôi có lịch sử hơn 100 năm về Trung Y!” Hà Thanh Dương ngẩng đầu, giọng nói cao vút. Nghe xong Thẩm Lãng không nhịn được cười. Ông đây là truyền nhân của thần y, đã từng đấu với một số bác sĩ y khoa Trung Quốc tại Liên Tâm Đường. Nhân Tâm Đường không có cửa tham dự mà dám gọi mình là Trung Y Thế Gia? “100 năm mà chưa đạt đến trình độ cấp quốc gia là quá thất bại.” Thẩm Lãng cười nhạt nói. Đúng lúc này bảo mẫu đem thuốc đã sắc đến. Bây giờ Tống Trí Viễn đứng trước một tình huống khó, chính là có nên cho bạn già dùng thuốc Thẩm Lãng kê không? Cuối cùng, Tống Trí Viễn vẫn chọn tin tưởng Thẩm Lãng vì Triệu Thiết sơn từng nói qua Thẩm Lãng rất có thể là truyền nhân cổ y. Vị trí truyền nhân cổ y rất khó đạt được quý như gấu Trúc, mà Nhân Tâm Đường cho dù có danh tiếng lâu năm vẫn thua xa truyền nhân cổ y. Làm Tống Trí Viễn khâm phục chính là, Thẩm Lãng từ đầu đến cuối không lộ thân phận, nếu anh nói một tiếng mình là truyền nhân cổ y thì Hà Thanh Dương rắm cũng không dám thả nữa là. Ông đại khái cũng hiểu được dụng ý của tiểu Thẩm rồi, nếu như bây giờ công khai thân phận truyền nhân cổ y sẽ mang lại không ít phiền phức.
Đến lúc đó sẽ có nhiều bệnh nhân đến tìm anh bốc thuốc tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày. Tống Trí Viễn nghĩ thầm trong lòng. “Ông ơi, con đã mời chú Hà đến, sao không để chú ấy xem mạch cho bà một chút, chẩn bệnh cho bà.” Tống Từ nói. “Đúng vậy thưa ông Tống, Hà Thanh Dương tôi mặc dù không phải danh y lừng lẫy nhưng ít nhất cũng giỏi hơn thằng nhóc kia chứ.” Hà Thanh Dương nói. Đến Hà Thanh Dương cũng mở miệng, Tống Trí Viễn cảm thấy tạm thời nên cho anh ta thử một lần, nhưng trong thâm tâm Tống Trí Viễn vẫn hướng về Thẩm Lãng nhiều hơn. Nhưng mà trước khi đưa ra quyết định, Tống Trí Viễn muốn trưng cầu ý kiến của Thẩm Lãng trước. “Tiểu Thẩm, ý của cậu thế nào? Cậu cho ý kiến quyết định đi” Làm cho Tống Từ và Hà Thanh Dương khó hiểu chính là Tống Trí Viễn vậy mà đẩy quyền quyết định vào tay Thẩm Lãng. Cái này thể hiện, Tống Trí Viễn rất coi trọng Thẩm Lãng. Thẩm Lãng bình tĩnh gật đầu nói, “ Tôi trước giờ không sợ khiêu chiến, để anh ta thử một lần!” Nói ra, Hà Thanh Dương còn lâu mới có tư cách khiêu chiến với anh, ông của Hà Thanh Dương may ra có tư cách đó. Ai kêu bố anh để anh lại thế giới phàm tục này luyện tập chứ, rõ ràng là có thể thành cao thủ trong giới Trung Y bây giờ phải giả ơ làm bác sĩ tôm tép. Hà Thanh Dương rất ngạc nhiên sắc mặt khó nén sự kích động. “Haha, cơ hội lần nữa nghiêng về phía tôi rồi, chính là tiểu tử nhà cậu cho tôi đấy nhé!” Cười lạnh một phen, sau đó Hà Thanh Dương điều chỉnh cảm xúc từ đang đắc chí chuyển sang ôn hòa nho nhã, khóe môi nhếch miệng cười ánh mắt dịu dàng ấm áp. Đây là kinh nghiệm sau hơn hai mươi năm làm bác sĩ của Hà Thanh Dương: Muốn bệnh nhân phối hợp tốt diễn xuất không thể thiếu! Dáng vẻ ôn hòa nho nhã lại càng tăng thêm hình tượng thầy thuốc học cao hiểu rộng. “Nhân Tâm Đường là thế hệ thầy thuốc có học thức vốn không muốn tranh chấp với cậu. Nhưng bác sĩ lấy việc chữa bệnh cứu người làm gốc, bệnh nhân là quan trọng nhất cho dù có khó khăn đến đâu tôi cũng sẽ đến chẩn trị.” Lời nói này, mỗi một câu một chữ đều muốn tâng bốc chính mình. “Nói nhảm vừa thôi, tranh thủ thời gian đi kìa.” Thẩm Lãng nói thẳng, anh vốn xem thường loại người bịp bợm này. Hà Thanh Dương kinh thường liếc nhìn Thẩm Lãng, sau đó đến chẩn bệnh cho bạn già của Tống Trí Viễn. Mạch của bạn già Tống Trí Viễn đúng là hỗn tạp khó đoán, dù không phải là bệnh hiểm nghèo nguy hiểm nhưng cũng khó mà có thể điều trị tận gốc. Hà Thanh Dương viết xuống một toa thuốc, cũng tự tin đưa nó cho Tống Trí Viễn. Anh ta cảm thấy toa thuốc này mặc dù không thể làm khỏi bệnh ngay được nhưng so với thuốc xổ của Thẩm Lãng thì mạnh hơn gấp trăm lần! “Thưa ông Tống, đây là toa thuốc của tôi, uống 20 toa như vậy bà Tống sẽ khỏi bệnh, nhớ sắc đúng nhiệt độ không nên quá cao hay quá thấp, khoảng 70 độ C là tốt nhất. Tống Trí Viễn nhận toa thuốc, nhìn cẩn thật lông mày dần cau lại. Bởi vì toa thuốc này giống hệt với toa thuốc của Tế Đường, gồm 9 loại thảo mộc thật sự không có khác biệt. Đến cả nhiệt độ sắc thuốc cũng gần như giống nhau.
Toa thuốc này làm cho Tống Trí Viễn hoài nghi, đây chỉ là đơn thuốc để duy trì sự ổn định! Cái được gọi là đơn thuốc để duy trì sự ổn định chính là không gây chết người nhưng cũng không chữa được bệnh, giống thuốc bổ mà thôi. Sở dĩ có sự thay đổi về yêu cầu nhiệt độ thật ra là để làm cái cớ sau này chối bỏ trách nhiệm. Nhiệt độ lúc sắc thuốc là khó kiểm soát nhất mà điều này với dược tính của thuốc không có liên quan lắm. Nhưng nếu thuốc không đạt được hiệu quả điều trị, bác sĩ có thể đổ thừa cho nhiệt độ, chối bỏ trách nhiệm. Lại còn 20 toa thuốc, con số này quá nhiều càng có lý do để thầy thuốc trốn tránh trách nhiệm sau này. Đã bị 9 loại thảo mộc của Tế Đường lừa một lần, Tống Trí Viễn sẽ không để bị lừa thêm lần nữa. Dưới sự tức giận, Tống Trí Viễn đem toa thuốc xé làm đôi. Một hành động này làm cho Hà Thanh Dương và Tống Từ đều hốt hoảng. Hà Thanh Dương không hiểu, toa thuốc này so với toa thuốc của Thẩm Lãng mạnh hơn nhiều, vì cái gì không xé toa của Thẩm Lãng mà xé của anh ta. Càng làm anh ta khó hiểu là Tống Trí Viễn lập tức xoay người đút thuốc Thẩm Lãng kê toa cho bạn già của mình. Tống Trí Viễn thà rằng mạo hiểm thử một lần cũng không muốn bạn già của mình uống đơn thuốc để duy trì sự ổn định kia. Trị không được thì cứ nói là trị không được, hà cớ gì làm trễ nãi chuyện cứu chữa. Quan trọng là đơn thuốc duy trì sự ổn định kia không phải là vô hại, là thuốc sẽ có ba phần độc, uống nhiều đơn thuốc bổ như vậy không tổn thương gan thận mới là lạ. Tống Từ thấy ông nội làm như vậy, rất bất mãn mà lên tiếng: “Ông ơi, ông đang làm cái gì vậy?” Hà Thanh Dương cũng thể hiện sự ủy khuất, “Đúng vậy, ông Tống à, toa thuốc này của tôi kê có vấn đề gì sao? Trực tiếp xé đi như vậy không được, dù gì cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ!” “Toa thuốc này của anh vấn đề lớn nhất là duy trì sự ổn định nó giống toa thuốc của Tế Đường, gồm 9 loại thảo mộc. Vợ tôi uống thuốc bổ của mấy người sớm muộn cũng sinh thêm bệnh khác.” “Nhưng mà, ông Tống, sao ông có thể khẳng định toa thuốc của tiểu tử kia tốt hơn của tôi được chứ. Thuốc hắn kê là thuốc xổ đó!” Hà Thanh Dương không phục chỉ vào Thẩm Lãng. Đúng lúc đó, bạn già của Tống Trí Viễn cơ thể khó chịu. Chỉ thấy bà nhíu chặt lông mày, trán ứa ra mồ hôi, bụng đau đớn. Rất có thể là thuốc xổ của Thẩm Lãng kê phát huy tác dụng..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]