Cấp cứu còn phải bày ra trận địa thế này, có lẽ con trai của một kẻ nhà giàu nào đó ở thành phố Bình An.
Thẩm Lãng nhìn nhìn, cảm thấy có chút quen mặt, gương mặt yếu ớt, tóc rẽ ngang, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng mà thật sự không nhớ nổi là ai.
Chủ yếu là trên mặt con hàng này có vết thương, mắt trái đang rỉ máu, mặc dù đã sơ cứu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được vết máu đang chảy.
Thẩm Lãng cũng không mấy để ý, dù sao ở trong bệnh viện cái loại việc cấp cứu này rất nhiều, trong mắt hắn, bệnh nhân hay người bị thương cũng đều như thế, không phân biệt cao thấp giàu nghèo.
Đi vào phòng bệnh của bác Lâm, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa mới ăn sáng xong.
Tôn Tịnh Nhã không ở đây, toàn bộ thế giới cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Bạn học Thẩm, ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, thì mình đi mua cho cậu.
” Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan tâm hỏi.
Nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn không trang điểm vẫn tươi đẹp động lòng người như cũ, tâm trạng của Thẩm Lãng rất tốt.
“Không cần đâu, tôi ăn rồi, khoảng mười giờ, sẽ bắt đầu tiến hành hội chẩn cho dì Lâm, sau đó sẽ vẽ ra một phác độ điều trị kỹ càng, hai người không cần lo lắng, mọi chuyện cứ để tôi lo, tôi sẽ an bài thỏa đáng.
” Thẩm Lãng mỉm cười, mở miệng nói.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút ngại ngùng gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp, cô có cảm giác chỉ cần có Thẩm Lăng ở đây, sẽ cảm thấy vô cùng yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074697/chuong-33.html