“Ai yo, làm loạn hơn nửa ngày, hóa ra là muốn mượn một cửa hàng, cái kẻ nghèo như chó như cậu, thật sự là giỏi giả vờ!
Không đợi chủ tiệm mở miệng chất vấn, Đỗ Thiên Lượng đã kêu to lên.
“Tôi mà cần phải mượn? Chủ tịch Tống của ngân hàng Trung Quốc giúp tôi quản lý tài sản, tôi phải làm thế nào, cũng không đến lượt ông quản?!”
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Lãng đảo qua Đỗ Thiên Lượng một chút, sát ý lúc ẩn lúc hiện.
Đỗ Thiên Lượng từng vũ nhục hắn, hắn đều nhớ kỹ, chờ tới khi hắn mua cái tiệm này, nhất định sẽ bắt Đỗ Thiên Lượng phải trả giá đắt!
Đỗ Thiên Lượng tự cho là đúng mà không biết rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong kiếp này.
Đúng lúc này, chủ tiệm lại nhận được tin nhắn chuyển khoản.
“Ôi vãi! Nhanh như vậy! 12 triệu, một đồng cũng không thiếu!”
Làm sao chủ tiệm có thể không có học thức, mà nói một câu thô tục như vậy chứ.
Chủ yếu là do tốc độ chuyển khoản quả thật quá nhanh, giống như ngân hàng nhà Thẩm Lãng mở vậy.
Những người khác cũng đều kinh ngạc, ba nữ nhân viên trong cửa hàng cũng kêu lên một tiếng.
Ngay cả Tống Từ, cũng há to miệng, trừng mắt, bộ dạng kinh ngạc.
Chuyện này là thật sao! Thao tác của Thẩm Lãng thật sự đáng giận, chủ tịch ngân hàng đích thân chuyển khoản? Đây rốt cuộc là đãi ngộ gì?
Đương nhiên, người tức giận nhất lúc này chính là Đỗ Thiên Lượng.
Hắn hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
“Đỗ thiếu, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074695/chuong-31.html