“Nhưng mong là con phố đó không quá dài. ” Thẩm Lãng lắc đầu nói. Haiz, nhận những khối tài sản mà tuổi đó không nên nhận. Trước đây anh từng muốn trở thành một hoạ sỹ, vừa đi du lịch vừa vẽ cảnh vật, cuối cùng cũng không thoát được con đường phải tiếp nhận toàn bộ gia sản trăm tỷ của gia đình. Người khác còn đang trả góp nhà, xe, nhìn sắc mặt đồng nghiệp ở công ty. Nhưng anh lại đi nhận quán Karaoke, nhận khách sạn, rồi cả con phố kia nữa. Đúng là mệt lòng mà! “Cậu chủ, nó không dài lắm đâu, so với phố Kim ở thủ đô thì còn kém xa. ” Mộc Hồng Diệp nhẽ nhàng nói. “Còn cần nói à, ở Hoa Hạ này làm gì có con phố nào so sánh được với phố Kim?” Thẩm Lãng khẽ cười nhạo. Mỗi lần Thẩm Lãng nói chuyện với Mộc Hồng Diệp, hầu như anh đều nói với giọng này. Như vậy không phải là anh đang chê cười cô, mà là anh với cô đã quá quen thân, thân thiết đến mức nhiều khi không cần nghĩ ngợi quá nhiều về lời nói. Tính về nhan sắc, body, khí chất, Mộc Hồng Diệp có thể nói là một người đẹp ngời ngời, như toả ra khí chất của tiên nữ, lấn át mọi loài hoa.
Thậm chí Thẩm Lãng còn hơi nhớ cô ấy, hơn bốn năm rồi chưa gặp, không biết cô ấy có béo lên không. Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy cuộc đối thoại kỳ lạ của Thẩm Lãng với người bên kia, cô không hiểu cái gì hết, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp kết thúc cuộc gọi, anh quay ra mỉm cười với Lâm Nhuyễn Nhuyễn. Lâm Nhuyễn Nhuyễn bối rối, trong con mắt sáng ngời kia chất chứa sự ngây thơ trong sáng, cô không hề hoài nghi về thân phận của Thẩm Lãng. Cũng có lẽ hình tượng nghèo hèn của anh ở trường trước đây đã quá in sâu trong cô. Năm giờ chiều, Thẩm Lãng tạm biệt Lâm Nhuyễn Nhuyễn. “Nhuyễn Nhuyễn, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện sớm, có chuyện gì gấp thì cứ gọi cho tôi. ” “Được, cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, cậu cứ đi làm việc của cậu đi!” Thẩm Lãng ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị về nhà. Nhưng anh lại nhận được cuộc gọi từ Tống Tri Viễn. “Ngày nào ông cũng gọi điện cho mình, không sợ mình thấy phiền à?” Thẩm Lãng vẫn nghe điện thoại, dù gì Tống Tri Viễn cũng rất khách sáo với anh. “Tiểu Thẩm, cháu vẫn chưa ăn tối đúng không, mau đến toà nhà Phúc Hưng, ông mời cháu!” Tống Tri Viễn mời Thẩm Lãng đi ăn cơm. “Không cần đâu ạ, ngày khác nhé ông!” Thẩm Lãng không hứng thú nói. “Tiểu Thẩm, ông đã gọi đồ ăn xong rồi, nể mặt ông đi, ông có việc cần thương lượng với cháu. ” Tống Tri Viễn nói. Trên thực tế, Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn là hàng xóm, cùng sống ở khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, gặp mặt rất dễ. Nhưng Thẩm Lãng vẫn chưa tiết lộ nơi ở của anh, như vậy sẽ tránh được sự làm phiền không cần thiết. Có thể tưởng tượng, nếu Tống Tri Viễn biết Thẩm Lãng ở cùng khu với ông, thể nào ông cũng đến làm phiền Thẩm Lãng hằng ngày cho xem, những ngày như vậy thật khó mà chịu nổi! Cuối cùng Thẩm Lãng vẫn đồng ý với lời mời của ông, anh đổi hướng đi đến toà nhà Phúc Hưng. Vừa mới tắt điện thoại, sắc mặt của Tống Tri Viễn đã biến đổi, ông trở nên nghiêm túc hơn trước. “Tiểu Từ, đợi chút nữa Thẩm Lãng đến, cháu không được vô lễ với cậu ấy, cháu phải lễ phép với cậu ấy đấy, hiểu chưa?” Tống Tri Viễn không yên tâm nên dặn dò lại. “Ông, người này chú trọng bề ngoài, mới đầu mời anh ta còn từ chối, cuối cùng vẫn đồng ý, cháu rõ khuôn mặt của anh ta rồi. ” Tống Từ cong môi, dáng vẻ tức giận của cô còn có chút đáng yêu. “Cái đó gọi là khiêm tốn, Tiểu Từ, con không hiểu đâu. ” Tống Tri Viễn khẽ gật đầu.
“Ôi ôi, cháu chống mắt lên xem, ông già nên lẫn rồi đó. ” Tống Từ lè lưỡi tỏ ra đáng yêu. Tống Tri Viễn không hề lẫn, ông tận mắt nhìn thấy thuật điểm huyệt của Thẩm Lãng, điều này quả khiến người khác kinh sợ! Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đến một căn phòng trang nhã của toà nhà Phúc Hưng, Tống Tri Viễn và cháu gái Tống Từ đã sớm gọi đồ ăn lên. Đã không phải là lần gặp mặt đầu tiên, cả hai bên cũng không cần tỏ ra xa lạ. Vừa ăn vừa nói chuyện, Tống Tri Viễn hỏi về những việc xảy ra ở khách sạn Long Thịnh. “Tiểu Thẩm, những cổ đông nhỏ ở bên khách sạn Long Thịnh không làm khó cháu chứ?” “Không ạ, cháu giải quyết xong hết rồi. ” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói. “Vậy thì tốt, sau này thằng nhóc họ Chu còn tìm cháu gây sự nữa, cháu để ông đến xử lý nó. ” Tống Tri Viễn nói. Chu Tử Hào nào dám tìm anh gây sự nữa, lúc này anh ta còn ở bệnh viện chữa trị, đợi ra viện, Thẩm Lãng còn định dày vò anh ta thêm lượt nữa. “Đúng rồi, ông Tống, ông nói trong điện thoại muốn tìm cháu có việc, là việc gì vậy?” Thẩm Lãng hỏi. “Cổ của bà nhà ông bị bệnh lâu rồi, chữa mãi mà không thấy khá lên, không cách nào trị tận gốc được. Nên ông mới mời cháu đến để xem bệnh cho bà, không biết ba ngày sau cháu có thời gian không? Tống Tri Viễn nói. “Ba ngày sau cháu rảnh, ông cứ sắp xếp đi ạ. ” Tống Tri Viễn đã đích thân nói, Thẩm Lãng cũng khó lòng từ chối. Nhưng khi nhìn Tống Từ, mặt của cô tỏ vẻ bất mãn. Cô liếc nhìn Thẩm Lãng, môi cứ cong lên, giơ cao nắm đấm trên má. Thẩm Lãng thấy biểu cảm của cô, anh biết cô không tin anh, lại thêm lần hoài nghi ở bệnh viện nên cô có thành kiến với anh. “Ngực to, não phẳng. ” Thẩm Lãng khẽ nói trong lòng. “Ông, cháu không đồng ý, nhỡ anh ta hại bà thì phải làm sao!” Tống Từ phản đối. “Tiểu Từ, không được bất lịch sự, Tiểu Thẩm có kiến thức cao thâm về y học, không được nói bậy!” Tống Tri Viễn nghiêm khắc, trong giọng nói có phần tức giận. Tuy ông rất yêu thương cháu gái, nhưng ông càng xem trọng truyền nhân hiếm gặp của y thuật cổ đại Thẩm lãng, kết nối với Thẩm Lãng, như vậy có thể khiến nhà họ Tống càng phát triển lâu dài.
Thậm chí, nó còn liên quan tới vận mệnh nhà họ Tống nữa. “Hừ! Nhà họ Tống chúng ta ở tỉnh, có bác sỹ nào là không mời tới được? Anh ta có tư cách gì để nhà họ Tống chúng ta nịnh đâu chứ!” Tống Từ thấy không thoả mới nói. Cô chủ kiêu ngạo như Tống Từ, Thẩm Lãng đã gặp nhiều rồi. Năm mười tuổi, con gái của anh hàng xóm Tiểu Mã đã từng cố ý dùng thẻ hội viên và số QQ để ép anh, cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo, ép anh phải quen cô ta, nhưng anh đã tàn nhẫn từ chối cô ta. Đường đường là cậu chủ dòng dõi của Hoa Hạ giàu mạnh bậc nhất mà còn lạ mấy tấm thẻ hội viên à? Những cô gái nhà giàu đến thành phố như Tống Từ, lần đầu đến thành phố Bình An nên không biết trời cao đất dày. “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được chen vào. ” Thẩm Lãng cười lạnh. “Anh mới là trẻ con đấy, tôi kém anh hai tuổi, hai tuổi mà xa lắm sao?” Tống Từ không phục, cô cong miệng lên phản bác lại. “Trong mắt tôi, cô chỉ là một đứa em gái ngực to mà não phẳng!” Lúc này, anh thật sự đã chọc điên Tống Từ rồi. “Khốn…Khốn nạn! Tôi ngực to nhưng não phẳng ư!” Tống Từ xấu hổ đến mức đỏ lựng mặt lên. Tống Tri Viễn thấy cháu gái bị Thẩm Lãng chê, ông lắc lắc đầu. Ông vốn cảm thấy hai đứa nhỏ này tuổi tác kém nhau không nhiều, tương lai còn có thể phát triển quan hệ theo hướng yêu đương, tuy nói cháu gái gia tộc giàu có nhà họ Tống gả cho truyền nhân của y thuật cổ thì có hơi chịu thiệt, nhưng chỉ cần ông dạy dỗ tốt, giúp đỡ cho anh, như vậy anh danh tiếng và tiền tài của anh cũng có thể sánh ngang với nhà họ Tống. Nhưng người tính không bằng trời tính, do bao nhiêu hiểu lầm, cháu gái của ông và Thẩm Lãng lại trở thành oan gia, như thế nào mới tốt đây!” Cháu gái từ nhỏ đã quen được nuông chiều, kén chọn quen rồi, Tống Tri Viễn chỉ có thể chuyển chủ đề. Ông định ăn cơm xong mới lôi đồ ra, nhưng bây giờ đành phải lôi ra trước vậy. “Tiểu Thẩm, đây là một bức hoạ cổ mà ông mới thu thập được, ông tặng cháu coi như quà gặp mặt nhé!” Nói xong Tống Tri Viễn cầm một bức hoạ từ trong hộp ra, trải ra trên bàn. Tống Tri Viễn vì muốn lấy lòng Thẩm Lãng mà tốn rất nhiều công sức. Mấy ngày trước ông tốn một đống tiền mới mua được bức hoạ của danh sỹ nổi tiếng để tặng cho Thẩm Lãng. Nhưng Thẩm Lãng vừa nhìn đã rõ, bức hoạ này là đồ giả!.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]